Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

Thấy rõ khổ để bớt khổ

http://www.daophatngaynay.com/vn/Tap-chi-Dao-Phat-Ngay-Nay/Bai-viet-chon-loc/8728-Thay-ro-kho-de-bot-kho.html

    THẤY RÕ KHỔ ĐỂ BỚT KHỔ
    Viên Ngộ


    Sống ở đời, chúng ta ai cũng có những nỗi khổ niềm đau, dù ít hay nhiều. Bởi thân thể ta đau nhức là khổ, giận hờn là khổ, tiếc thương cũng khổ… Có rất nhiều yếu tố làm cho ta khổ, nhưng chung quy mọi khổ đau đều xuất phát từ chính mình.




    KHỔ là một sự thật hiển nhiên. Không ai có thể phủ nhận lẽ thật ấy (Khổ đế). Bất cứ ở nơi nào trên thế giới này, cho dù ở đó ta có nhiều tiền bạc, bằng cấp, địa vị hay uy quyền thì vẫn bị phiền não, khổ đau chi phối. Bởi khi ta chưa nhận diện và chuyển hóa được những hạt giống giận hờn, tham lam, buồn tủi, lo lắng, sợ hãi, ghen tị, trách móc… ở trong mảnh đất tâm của mình, thì sẽ bị sợi dây phiền não trói buộc và sai sử.


    Tuy nhiên, hạnh phúc hay sự vắng mặt khổ đau cũng là một sự thật (Diệt đế); nếu như ta thấy rõ ràng những diễn biến xảy ra ở thân tâm mình cùng hoàn cảnh hiện tại trong trạng thái sáng suốt, khách quan và trung thực, thì khổ đau sẽ không có cơ hội để biểu hiện. Vì vậy, trong kinh Tứ Niệm Xứ, đức Thế Tôn dạy rằng:

      “…Này các Tỷ-kheo, ở đây Tỷ-kheo
    • sống quán thân trên thân, nhiệt tâm, tỉnh giác, chánh niệm để chế ngự tham ưu ở đời;
    • sống quán thọ trên các thọ, nhiệt tâm, tỉnh giác, chánh niệm để chế ngự tham ưu ở đời;
    • sống quán tâm trên tâm, nhiệt tâm, tỉnh giác, chánh niệm để chế ngự tham ưu ở đời;
    • sống quán pháp trên các pháp, nhiệt tâm, tỉnh giác, chánh niệm để chế ngự tham ưu ở đời…”(kinh Trung Bộ I).


    Nhiệt tâm hay tinh cần ở đây, không phải là sự cố gắng, nỗ lực của cái ta tham vọng mà chỉ cần không giãi đãi hoặc không hời hợt trong việc chú tâm quán sát những đối tượng đang là. Chánh niệm là ta không bỏ quên thực tại hay bị dao động theo trần cảnh, mà luôn trực diện với thân tâm chính mình. Tỉnh giác là cái thấy biết trong sáng, khách quan, trung thực không bị che mờ bởi sự điều động của ý thức hay quan điểm, tư tưởng chủ quan.


    Vậy thì, “nhiệt tâm, tỉnh giác, chánh niệm, để chế ngự tham ưu ở đời” có nghĩa là chỉ cần thấy rõ ràng những diễn biến đang xảy ra ở thân tâm mình cũng như hoàn cảnh hiện tại, và ta có mặt trọn vẹn với chính nó. Hiện cảnh ấy như thế nào, thì mình nhận biết y như thế đó, chứ đừng thêu dệt hay thêm bớt gì nữa cả, thì ta sẽ không bị tham, sân, si trói buộc.


    Thực ra, khổ chỉ xuất phát khi tâm ta vướng mắc vào đối tượng, hay là có ý niệm muốn loại trừ đối tượng đó. Còn ngược lại, khi ta tiếp xúc với mọi hoàn cảnh, nhưng chỉ ghi nhận đơn thuần thôi, mà không khởi tâm muốn chiếm hữu hay là loại trừ, thì khổ đau sẽ không có cơ sở để sinh khởi. Căn bệnh lớn nhất của chúng ta là muốn chiếm hữu những gì mà mình cho là tốt đẹp, và chạy trốn hoặc chống đối lại những gì mà mình không thích. Đây là nguyên nhân tạo ra phiền não, khổ đau. Bởi ta cố mong cầu để được một cái gì đó, thì rơi vào tâm tham. Khi mình ao ước và mong muốn được cái đó, nhưng giấc mơ ấy không thành tựu, thì khổ đau sẽ có mặt (cầu bất đắc khổ). Còn khi ta cố gắng để loại trừ những gì đang có mặt trong hiện tại, mà mình cảm thấy khó chịu, thì đó chính là tâm sân. Và nếu, ta muốn loại trừ chúng nhưng không được, thì cũng khổ (oán tắng hội khổ). Như vậy, trong cuộc sống hàng ngày, khi nào ta rơi vào hai trạng huống này thì sẽ bị trở ngại và bất an.


    Thế nên, sở dĩ ta bị khổ đau giam hãm, trói buộc là do không thấy rõ được sự sinh khởi của nó. Thực ra, khi trong tâm mình khởi lên một ý niệm buồn chán, thì ta chỉ cần thấy rõ và gọi đúng tên nó thôi là đủ.
    • Chào bạn Buồn, dạo này bạn có khỏe không? Mời bạn ngồi xuống uống trà với tôi.
    Hoặc khi trong tâm khởi lên ý niệm giận hờn ai đó, thì mình cũng thấy rõ và gọi đúng tên nó.
    • Chào bạn Giận, bạn tới tìm tôi đó hả?
    Nếu mình tiếp đón lịch sự với khổ rồi, thì không có gì phải lo ngại cả. Khi ta sống hòa bình, thân thiết và đối xử tốt đẹp với khổ, thì có gì xa lạ nữa đâu mà sợ hãi hay chạy trốn.

    Giống như trong thời chiến tranh, người lính đêm ngày leo đồi, lội suối, băng rừng gian nan vất vả. Ăn cơm nguội, uống nước sông, ngủ giữa rừng cây, chịu mưa gió lạnh buốt và họ không biết là mình sẽ chết lúc nào vì đạn bom loạn lạc. Sau khi hết chiến tranh, người lính ấy được trở về sống yên bình với làng quê, thì cho dù đời sống kinh tế của họ gặp khó khăn bao nhiêu chăng nữa, cũng không ăn nhằm gì so với lúc còn ở ngoài chiến trường, bởi người ấy đã từng sống chung với khổ và học được rất nhiều kinh nghiệm từ đau khổ.

    Do vậy, nhiều khi khổ không hẳn là thứ xấu xa cần phải loại trừ, mà nó là bậc thầy chỉ dạy cho mình thấy ra được giá trị của hạnh phúc. Cũng giống như bông hoa sen kia, sở dĩ nó được thơm ngát tươi đẹp như thế, là nhờ từ trong bùn lầy tanh hôi mà có.



    Thực ra, kháng cự hay phản ứng lại đối tượng, là do bản ngã của ta xen vào. Còn các pháp, thì nó luôn vận hành đúng theo tiến trình nhân quả của nó. Sở dĩ có việc gì đó xảy ra, là do nhiều nguyên nhân đã được kết tạo từ trong quá khứ, và bây giờ nó hình thành. Ví như, khi ta tiếp xúc với một người, và không biết lý do nào đó mà họ vu oan, la mắng ta.
  • Thông thường, thì ta sẽ phản ứng trở lại để biện minh sự thật, hoặc là ta sẽ chửi họ một trận cho hả lòng, vì cái tội vu oan.
  • Thế nhưng, hành động đó không hóa giải và đem lại sự hài hòa cho cả hai phía, mà đôi lúc oán thù càng chồng chất lên thêm.
  • Trong trường hợp này, ta chỉ cần bình thản và nhận diện rõ ràng những cảm thọ sinh khởi ở thân tâm mình là đủ rồi.
  • Khi tâm ý được lắng dịu, thì ta sẽ thấy ra mọi gốc rễ của vấn đề.



  • Trước hết, họ nói những lời sai với sự thật và không được dễ thương, tức là con người ấy đang đau khổ.
  • Còn, người mà có an vui hạnh phúc thì họ không bao giờ nói ra những lời lẽ tiêu cực để gây đau khổ cho ai.
  • Thứ đến, người không biết sử dụng lời nói dễ thương là người thiếu hiểu biết.
  • Do tâm trí không được sáng suốt, nên họ hành xử theo lối mòn phản kháng của bản ngã.
  • Phần còn lại là do sự yếu kém ở nơi mình.
    Bởi có nhiều khi, họ nói với ta một vài câu không được dễ thương, và chỉ xảy ra trong vòng năm phút thôi, nhưng mình ôm ấp cái giận hờn đó suốt cả ngày, để rồi ta ăn không ngon, ngủ cũng không được yên. Ta thật là dại khờ, luôn bị hoàn cảnh bên ngoài đánh lừa và sai sử. Và hạnh phúc của ta, gần như nó tùy thuộc vào từng hoàn cảnh; nếu như gặp sự việc diễn ra tốt đẹp, dễ thương thì ta an vui hạnh phúc, ngược lại là khổ đau.


    Chúng ta thấy rằng, tất cả những vui buồn, thương nhớ, giận hờn, thông minh, đạo đức…là của mọi người, không dành riêng hay ưu tiên cho bất cứ một ai. Thế thì, tại sao khi người ta giận, mình lại không đồng ý? Mình muốn người kia chỉ đối xử tốt đẹp, dễ thương với mình thôi, thì đâu có được. Bởi nhiều khi mình cũng sử dụng giận hờn, khó chịu để tiếp xử với họ cơ mà!

    Thực ra, trong tâm mỗi con người có đầy đủ, những ý niệm tiêu cực và tích cực. Nhưng, với người có tâm hồn bình thản và sáng suốt thì biết vận dụng được cái hay, cái đẹp để tiếp xử với nhau. Còn, người sống trong mê mờ quên lãng, thì tùy thuộc vào hoàn cảnh mà có vui hay buồn.


    Cho nên, khi nào tâm ta bình thản và thấy rõ được khuôn mặt của khổ, thì lúc đó ta bớt hoặc hết khổ. Còn ngược lại, ta sống trong ảo tưởng, mê mờ, thì khi ấy khổ đau sẽ trói buộc.

    Do vậy, ta phải thường trực nhận diện những gì đang xảy ra trong thân tâm mình và hoàn cảnh hiện tại một cách rõ ràng, khách quan và trung thực với chính nó. Ta đừng khởi tâm áp đặt và bóp méo hiện thực ấy theo quan điểm của mình, mà chỉ lặng lẽ quan sát sự sinh diệt, thay đổi của các pháp thôi, thì sự bình yên và hạnh phúc chân thực sẽ được biểu hiện.


    Viên Ngộ

15 nhận xét:

  1. Ngô...
    Ngộ...
    Ngộ .
    ( Trước : lầm lẫn...
    Nay : Gặp được...
    Sẽ : tỉnh ra. ).

    Trả lờiXóa
  2. Bài viết đáng được suy ngmaax bà già ơi

    Trả lờiXóa
  3. Đọc để suy nghĩ thấy đời cũng nhẹ thênh thang Bống nhỉ?

    Trả lờiXóa
  4. Hay lắm nè chị. Đọc và suy ngẫm thấy ngộ ra được nhiều thứ :)
    Cảm ơn chị. Hug phát, cuối tuần tung tăng chị nhé!

    Trả lờiXóa
  5. Ừ! chị thì chỉ ở trong góc nhỏ thôi.

    Trả lờiXóa
  6. Chị chỉ hiểu một điều rõ nhất khi tâm an bình thì lòng nhẹ nhàng phới phới, nhìn đâu cũng thấy một màu tươi vui. Còn khi tâm bất ổn thì những lo lắng vây quanh...

    đọc câu này: "..người không biết sử dụng lời nói dễ thương là người thiếu hiểu biết". Câu này chả đúng tí nào. Chỉ cần vài phím hoặc uốn cái lưỡi là ta có những lời hoa mỹ để làm vui lòng người khác chứ không phải xuất phát từ cái tâm.. với những người như vậy luôn tạo cảm giác bất an cho chị và chị luôn cảnh giác. Nhưng nhìn chung đa số thì ai cũng thích những ngọt ngào những tâng bốc... hehehehe..

    Trả lờiXóa
  7. Chị ơi! thực ra Quí thầy nói "Người ""không biết"" sử dụng lời nói dễ thương... " thì cũng thâm ý lắm đó chị ơi!
    Vì người có tâm thì họ luôn có tấm lòng bao dung, họ luôn nhìn sự việc với con mắt trung dung hơn, họ từ bi hơn, nên họ sẽ ít khi dùng lời xúc phạm đến người khác. Mà mình cũng có thể phân biệt người chỉ đầu môi chót lưỡi và người biết nói lời dễ thương với cái tâm thật mà chị.

    M tin rằng chị là người luôn phân biệt được những người đó... mà chị mình luôn an trú trong hiện tại mà, M tin rằng chị sẽ vui mãi thôi, ngoại trừ.. lâu lâu nhớ ai đó..heeee

    Trả lờiXóa
  8. nhung biet het kho thi lai cang so kho, chay tron kho ba gia oi! Khổ that.

    Trả lờiXóa
  9. dung la cau c.Hà va bà già de cap theo em, nghi sâu xa hon se thâm thuy lam. Nhung loi nói de thuong kg xuat phat tu cái tâm, chinh tam long thi kg the duoc che đậy mãi. Co nhung nguoi ho vi muc dich xa giao, loi dung gi do nen ho co vài cau ngon ngot, tâng bốc ho danh xai cả làng, som muon cung bi lot mat na a c.Ha, ba gia oi. Hehe
    Dung la nhieu khi con nguoi minh lam kho chinh minh. Neu nghe nhung loi chân that trần trụi qua lai sốc, kg the chap nhan duoc...nen doi phuong xài loi hoa mỹ cho mát dạ. Ma nguoi xai loi hoa my phai hieu biet de xai như the nao cho dung tung doi tuong, kg bi lố lăng la dieu kg dễ. Hehe.
    Túm lai là muon giao tiep thanh công phai hoc, tich luy kinh nghiem nhieu qua di. Huhu

    Trả lờiXóa
  10. Nếu mình áp dụng theo chân lý nầy thì lòng mình sẽ nhẹ tênh chị nhỉ

    Trả lờiXóa
  11. Phiền não là cội bồ đề đấy TM ơi ! nguời ở trong cảnh khổ mới chịu tìm cho mình chân lý cứu cánh , cho nên khổ chưa hẳn là vô phuớc,, còn nguời luôn đựoc may mắn , mọi sở nguyện như ý phần nhiều là chỉ lo huởng thụ thôi .

    Trả lờiXóa
  12. Vâng, M cũng nghĩ như cô, thấy cuộc đời cho mình phải trải nghiệm tất cả để rồi.. một ngày tay trắng vỗ trắng tay nhẹ thênh thang mà đi về cô nhỉ.!

    Trả lờiXóa
  13. Bài viết rất ý nghĩa chị à, nó giúp em nhìn nhận nỗi khổ nhẹ nhàng hơn, cảm ơn chị đã post ! :)

    Trả lờiXóa
  14. Những lời em viết đúng lắm, em đã thấm nhuần giáo lý nhà Phật very well. Nhiều khi biết vậy nhưng rèn luyện tâm mình rất khó...tất cả fải năng cân nhắc hằng ngày để rửa sạch tâm ...khi mà sức khỏe tốt, cuộc sống trong trạng thái bình yên thì mọi vấn đề xem rất dễ dàng để thực hiện lắm. Nhưng nếu sống đang sống bình yên mà bổng nhiên sóng gió bất ngờ nổi lên thì mình vẫn bị shock mạnh...cũng như trong kinh Phật dạy một người trước khi chết chỉ cần niệm được 10 tiếng Nam Mô A Di Đà Phật thì sẽ được Phật A Di Đà đến rước đi, nhưng nếu khi một tai nạn xẩy ra bất ngờ thì làm gì nhớ được tiếng niệm Phật. Chúc em lluôn bình an!!

    Trả lờiXóa

Bạn từ đâu đến..



Bạn từ đâu đến bạn ơi!
Đến thì nhớ nhé đôi lời thăm nhau..

free counters


Pageviews: 374,323 - 23/09/2016

Sắc tím Đài Đông

Sắc tím Đài Đông

Sương khói




Suy tư vầng trán thêm gầy
Em ơi! khói thuốc vàng tay vẫn buồn..





Và mây vẫn trôi giữa dòng đời.......
................ bụi bặm...
..... Người đi qua đời.. chợt.. ...
............cũ đến chẳng còn quen.......
................. TTM