Hiển thị các bài đăng có nhãn shortstories. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn shortstories. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

Nên vợ chồng 12 năm mới biết là chị em ruột !





Bình Định:

Nên vợ chồng 12 năm mới biết là chị em ruột

Nếu truyền thuyết nàng Tô Thị chờ chồng hóa đá là có thật, thì có sống lại nàng Tô Thị có lẽ cũng phải rơi lệ khi nghe chuyện tình éo le của cặp vợ chồng này...

Nếu truyền thuyết nàng Tô Thị chờ chồng hóa đá là có thật, thì có sống lại nàng Tô Thị có lẽ cũng phải rơi lệ khi nghe chuyện tình éo le của cặp vợ chồng ở huyện An Lão, tỉnh Bình Định. 12 năm sau khi kết hôn, 4380 đêm trong vòng tay nhau, đã kịp sinh hai đứa con thì họ mới bàng hoàng nhận ra mình là … chị em ruột.

 


  • Nàng Tô Thị thời xa xưa thì đau khổ bồng con lên núi ngóng chồng rồi hóa đá.
  • Nàng Tô Thị thời hiện đại thì chồng đi tù vì tội loạn luân, xóm làng kinh sợ khinh rẻ đến mức chuyển làng đi nơi khác… Hết nước mắt rơi rồi nuốt nước mắt vào trong lòng, nàng Tô Thị hiện đại bồng con đi thăm chồng, chờ ngày chồng – em trai về đoàn tụ.


Trong ký ức của mình, chàng thanh niên Đinh Văn Miên (SN 1953, ngụ huyện An Lão, tỉnh Bình Định) không rõ cha mẹ đẻ của mình là ai, chỉ được cha mẹ nuôi kể rằng tình cờ gặp cậu lang thang trong rừng khi chưa đầy 5 tuổi đầu. Tuổi thơ qua nhanh với những ngày tháng theo cha mẹ lên rừng, hơn 10 tuổi thì tham gia du kích. Năm 1975, khi đất nước thống nhất, Miên được cử đi học tại trường dạy nghề Tây Sơn.


Truyền thuyết Tô Thị thành sự thật


Cuộc đời của chàng thanh niên đã đổi thay khi tình cờ gặp cô bạn cùng trường Đinh Thị Miễu (SN 1951, cùng ngụ Bình Định) trước cổng trường. Gặp lần đầu nhưng ấn tượng khó phai, chàng thanh niên không quên được cô gái có nụ cười tươi như đóa hoa pơ – lang trên rừng, dáng người tròn trịa chắc lẳn, giọng nói dịu dàng. Có lẽ duyên trời cũng đã định, cô gái cũng thầm yêu trộm nhớ chàng trai hiền hòa, lại còn có cái tài hát hay, tài hoa chơi giỏi các loại đàn pơ – rưng, pơ – ring…


Gặp lần thứ hai, biết chuyện cô gái cũng là trẻ mồ côi từ tấm bé, được cha mẹ nuôi đưa về nhà khi gặp cô sống vất vưởng sau một trận càn của Mĩ – Ngụy, hai người càng cảm thấy đồng cảm, thương nhau hơn. Bạn bè biết chuyện ai cũng vun vào, lại còn tấm tắc khen: “Ông Trời cho chúng mày lấy nhau nên mới tình cờ gặp nhau như thế, có hoàn cảnh giống nhau đến thế, có gương mặt hao hao nhau như thế”.


Khi cái bụng đã ưng, lòng đã thuận, theo phong tục tập quán của người H’rê cô sơn nữ Miễu “bắt” chàng Miên về làm chồng. Hai người về chung sống với nhau hạnh phúc tại nhà người cậu (thôn 6, xã An Trung), rồi sinh hạ người con gái đầu tiên.

Đến khi mang bầu đứa con thứ hai, cặp vợ chồng quyết định chuyển về lại mảnh đất ngày xưa cha mẹ người vợ để lại để tạo lập cuộc sống gia đình riêng. Ngày ngày chồng lên rừng đốn củi, săn bắn, vợ lên nương hoặc ở nhà trông con, nấu cơm chờ chồng, cuộc sống bình yên tưởng sẽ mãi mãi bao trùm lên mái nhà của cặp vợ chồng hạnh phúc.

Ngôi nhà của cha mẹ cô Miễu để lại ngày xưa vốn là vùng đã từng chịu nhiều trận bom, càn quét của Mỹ - Ngụy, người trong làng ly tán khắp bốn phương. Chiến tranh kết thúc, người làng lẻ tẻ trở về định cư lại trên mảnh đất quê cha đất tổ, người thì dù đã ở nơi khác nhưng vẫn cố gắng một lần về thăm lại quê hương. 12 năm sau ngày cưới nhau, một ngày đi trên đường làng, anh Miên bất ngờ thấy một người lạ mặt nhìn chằm chằm mình rồi lao đến chặn đường, khóe mắt rưng rưng: “Có phải cháu tôi đấy không?”.

Thì ra đó là một người bà con của Miên, sau hàng chục năm bỏ làng vào Nam sinh sống nay về quê, chỉ nhìn anh thoáng qua đã khẳng đinh: “Nó giống bố nó - anh trai tôi như lột”.

Trời đất đổ sụp xuống đầu khi đưa người chú về nhà, vừa chỉ vào vợ giới thiệu: “Vợ cháu đây”, người chú đã đứng như trời trồng: “Trời ơi, con Miễu”. Người run lẩy bẩy, ông chú mất hồn chỉ lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại: “Có tội với trời đất rồi các con ơi, vợ chồng chúng mày là chị em ruột đấy.


Hết hoảng hồn, đau đớn, căm giận rồi cảm giác bán tín bán nghi, người chồng quyết định đi lại các nơi để xác minh sự thật. Ông Miên kể lại: “Khi biết tin, không tin nổi vào tai mình, tui đã cất công lặn lội mấy ngày trời đi bộ sang làng cũ để hỏi bố mẹ nuôi, xác minh lý lịch và dò hỏi các bô lão trong làng về thân phận thật. Rồi tui lại sang nhà mẹ nuôi của vợ gặng hỏi từng chi tiết”.


Ráp nối các tình tiết, dữ kiện lại với nhau, mọi người có thể khẳng định 100% họ là chị em ruột. Đó là lý do khiến khuôn mặt họ giống nhau như đúc, chứ không phải “duyên trời định” như ngày mới gặp nhau nhầm tưởng.

Cả làng khiêng nhà sàn, dời làng đi “tránh họa


Ông Miên kể lại: “Lúc ấy, tui tưởng như không thiết sống nữa, tui đã phạm một cái tội tày đình không thể nào tha thứ được. Nhưng nghĩ lại thương chị, cũng chính là thương vợ, và hơn hết thương hai đứa con. Mọi chuyện đã lỡ mất rồi.

Ở khắp nơi vang dậy tin đồn, những sự ghẻ lạnh, sự phê phán, chửi rủa, xa lánh khiến tui chán nản. Tui vừa chống chọi với nỗi đau khổ vì số phận oan nghiệt, vừa đối diện với lương tâm của mình, trước vong hồn cha mẹ đã khuất và trước miệng lưỡi của dân làng.

Có lúc nghĩ mình đã kiệt sức, suy nghĩ khiến đầu đau như búa bổ và muốn thiếp đi rồi không trở dậy nữa. Số phận trớ trêu, tui và bà ấy đã có hai đứa con, giờ có nói gì thì sự việc cũng đã như vậy. Tui đau đớn lắm, vì gặp phải nghịch cảnh của số phận như thế này.

Nhưng tui không thể bỏ mẹ con bà ấy được, không có tui họ sẽ không thể nào sống…” Nhắc đến chuyện cũ, đôi mắt ông rưng rưng ngấn lệ, khuôn mặt với những nếp nhăn nheo ép lại vào nhau hằn lên.


Không chỉ là nỗi đau với gia đình vợ chồng Miên – Miễu, sự kiện này còn là một thảm họa với buôn làng. Với người dân tộc H’rê thì loạn luân là tội “tày đình”, làng sợ rằng họ sống với nhau sẽ gây họa cho cả làng khiến mùa màng thất bát, dịch bệnh chết người và họ tin rằng phụ nữ sẽ sinh ra những đứa con mang hình dáng quái thai. Họ cho rằng vợ chồng Miên – Miễu sẽ mang đến những điều không may, xui rủi cho cả làng.

Những ngày ấy, dân làng sống trong nỗi nơm nớp lo sợ vạ lây. Dân làng quyết định mời một thầy cao tay nhất vùng về cúng heo, gà, làm lễ cúng to nhất trong lịch sử để xua đi “con ma” đang ám trong người hai chị em. Đến bây giờ già làng Đinh Văn Bê (73 tuổi) vẫn nhớ chuyện cũ: “Sự việc xảy ra đã khiến cho cả làng sợ hãi, sống trong nỗi nơm nớp lo sợ, bà con phản ứng gay gắt, phản đối không cho hai chị em ở chung.

Vì phong tục tập quán của bà con người H’rê ta không cho phép làm như vậy, hành động loạn luân là trọng tội. Chị em ruột cùng huyết thống không được lấy nhau, như thế là giày xéo lên tập tục của làng, sẽ mang họa cho làng đồng thời họ sẽ sinh ra những đứa con không nguyên vẹn”.

Thuyết phục không được, chửi bới không xong, có nguyền rủa thì vợ chồng ông Miên, bà Miễu vẫn ở với nhau. “Trời không chịu đất thì đất chịu trời”, sau nhiều đêm họp bàn nát nước bên đống lửa, nhiều ngày bỏ nương bỏ rẫy tìm cách tách cặp vợ chồng loạn luân ra mà không được, làng đi đến một quyết định lịch sử: Cả làng rủ nhau di chuyển làng đến nơi khác sinh sống.


Dân trong làng tập trung khiêng nhà sàn xuống vùng phía dưới các xa ngội nhà của cặp vợ chồng phạm tội “loạn luân” nhiều cây số để tránh điềm không may. Ngôi làng trở thành “làng chết” chỉ còn trơ trọi lại ngội nhà của cặp vợ chồng – chị em.

“Dù có chết tao cũng không bỏ”


Dân làng chưa buông tha. Thấy cặp vợ chồng biết việc mình mắc tội “loạn luân” nhưng vẫn sống chung với nhau mặc cho sự phản ứng của dân làng, cả làng không ai là không tức tối: “Truyền thống của người H’rê ta có cả ngàn năm nay, vậy mà chúng nó không chịu tuân theo hay sao, chúng nó coi thường cả làng hay sao?”.

Sự việc ngày càng căng thẳng khi người dân kéo nhau tới cơ quan chức năng, đòi chính quyền phải giải quyết không cho hai chị em sống chung với nhau nữa. Những cán bộ có thẩm quyền choáng váng, không tin nổi vào tai mình và ngay lập tức mở những “cuộc vận động”.

“Già làng đến nói vẫn không nghe, những người bà con thân quen đến khuyên nhủ vẫn không được, cán bộ đến cấm đoán vẫn trơ trơ, thôi thì đã dùng tình hết lẽ mà vẫn không được thì phải dùng lý, dùng luật để xử thôi”, một bô lão trong làng nhớ lại.

Năm 1988, phiên tòa hình sự lưu động xử vụ án loạn luân được mở ra tại xã, toàn bộ dân làng từ đứa bé ẵm ngửa đến các cụ già lụ khụ đều đến theo dõi, chưa kể hàng trăm người dân đồng bào dân tộc các vùng lân cận tò mò với vụ án “kỳ lạ đến cả đời người chưa chắc gặp 1 lần”.


Chủ tọa phiên tòa phân tích: “Luật đã quy đinh “Những người có họ trong phạm vi ba đời là những người cùng một gốc sinh ra thì không được lấy nhau: cha mẹ là đời thứ nhất, anh chị em cùng cha mẹ cùng cha khác mẹ, cùng mẹ khác cha là đời thứ hai, anh chị em con chú con bác, con cô con cậu, con dì là đời thứ ba”. Vợ chông ông Miên, bà Miễu đã vi phạm luật pháp của Nhà nước.


Mặc dù là chị em ruột nhưng ông Miên, bà Miễu đã chung sống với nhau và sinh ra các thế hệ con cái, đồng thời khi phát hiện sự việc vợ chồng không chịu cách ly, từ bỏ mà vẫn tiếp diễn mối quan hệ này. Theo luật hình sự thì đó là tội loạn luân và “Người nào giao cấu với người cùng dòng máu về trực hệ, với anh chị em cùng cha mẹ, cùng cha khác mẹ, cùng mẹ khác cha, thì bị phạt tù từ sáu tháng đến năm năm”.

Thế nhưng như “nước đổ đầu vịt”, đứng trước phiên tòa, người em trai vẫn cố “cãi sống cãi chết” : “Dù cán bộ có bắt tao ở tù thì cái bụng tao vẫn thương nó thôi! Lỡ có hai đứa con rồi, dù chết tao cũng không bỏ nó, không sống xa nó”.


Trong phiên tòa hôm ấy, HĐXX đã khuyên giải cho đôi vợ chồng hiểu về phong tục, đạo đức, để họ có thể hiểu rằng luật pháp Việt Nam không cho phép anh chị em ruột cùng huyết thống trước đời thứ bốn lấy nhau. Trước những lời khuyên giải ấy, bị cáo vẫn một mực nguây nguẩy lắc đầu: “Dù có chết tao cũng không bỏ”.


Người vợ trong phiên tòa cũng ngất lên ngất xuống khi nhất quyết không chịu từ bỏ người chồng, người em trai của mình, đòi níu lấy người chồng – người em đứng trước vành móng ngựa. “Tui không cho ông ấy cách ly. Chúng tôi không cố ý vì cha mẹ mất sớm, chúng tôi không nhận ra nhau nên mới xảy ra chuyện này.


Nếu còn một bố hoặc mẹ thì không như vậy đâu. Bây giờ chúng tôi đã có con nữa, không thể bỏ được! Có chết cũng không được”, bà Miễu ngậm ngùi kể lại.


Kết thúc phiên tòa năm ấy, bị cáo Miên nhân mức án hai năm tù giam. Ông Miên tâm sự: “Thật sự lúc đầu tui cũng muốn bỏ bà ấy lắm vì nhục nhã và đau khổ quá, đời chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh éo le đau đớn như vậy. Nhưng bây giờ tui bỏ chị thì chị không thể lấy ai khác, một mình hai đứa con bà ấy không thể nuôi nổi, đó là con tui mà…

Tui thương chị, vì đó là chị và là vợ tui, đã lỡ lầm rồi thì thôi. Bây giờ chị tui không thể nào lấy bất cứ một ai khác vì đã phạm tội tày trời này rồi. Bà ấy chỉ có đường ở vậy mà thôi. Dù tui có lấy vợ khác cũng không thể nào hạnh phúc được, mỗi lần có chuyện gì vợ mới sẽ đem chuyện đó ra nói thì nhục nhã lắm. Như thế thì tui và chị sẽ bị xúc phạm, mất hết tình cảm đã có. Thôi thì…”. Nói rồi ông bỏ lửng giữa câu, quay mặt đi chỗ khác, nhìn về phía dòng sông nước chảy xiết như lòng người…


(Theo Pháp luật và thời đại)

http://vietnamnet.vn/vn/tin-nhanh/45207/ngu-voi-nhau-4-380-dem-moi-biet-la-chi-em-ruot.html

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

"Lá nằm trong lá "






Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Muộn màng…

http://nld.com.vn/20110816022938613p1222c1224/muon-mang.htm

    Sáng nay đọc trang báo Người Lao động, có đăng mẫu truyện ngắn dự thi: "Muộn màng..."

    Đọc xong cảm thấy nội dung bài viết cũng không có gì mới trong thời đại này... Thì lòng lại chợt thấy ngậm ngùi!! ngay cả tôi cũng thấy câu chuyện không mới, tức là nó thường xảy ra đến nỗi quá bình thường trong xã hội mình rồi sao? Và con người ta tự lúc nào đọc và vô cảm với những câu chuyện tương tự như thế nhỉ? Có người còn nói hãy xem nó như là một tai nạn?

    Vâng, tai nạn xảy ra thì luôn để những vết thương, mà tai nạn này xảy ra thì luôn để lại những vết hằn sâu trong lòng người phối ngẫu và những đứa con của mình.

    Nguyên nhân từ đâu? Mà nền tảng gia đình đối với một số người - đàn ông và cả đàn bà nữa - họ thấy không còn quan trọng nữa, họ chỉ sống và chạy theo cái nhu cầu trước mắt của mình mà thôi...

    Không còn tình yêu ư! chính vì sự ích kỷ, họ đã tự sống cho cái TÔI mà không vun xới cái tình yêu vốn nằm trong đôi tay của mình, và rồi cứ thế mà từng sát na trôi qua họ đã tự làm sói mòn đi cái tình yêu vốn sẵn có. Và điều quan trọng nữa là vì sống thỏa mãn cho riêng mình mà họ quên đi trách nhiệm và nghĩa vụ đối với nhau đối với gia đình đôi bên, đối với con cái, họ quên cả nghĩa tình phu thê, quên cả những đồng cam cộng khổ của thủa ban sơ trong đời sống vợ chồng, quên cả nền tảng đạo đức của gia đình của xã hội.. Nguyên nhân từ đâu?

    Tôi chỉ biết suy gẫm và đứng nhìn.. câu truyện của người đàn ông này, sẽ ra sao nhỉ?

    TTM
    PP. 23/8/2011





      Muộn màng…


    Thứ Ba, 16/08/2011 16:01


    Em thương yêu,

      Biết nói thế nào để diễn đạt hết tình yêu anh dành cho em…
      Biết làm gì để thể hiện hết sự biết ơn của anh đối với em…
      Bởi vì em đã cho anh quá nhiều trên cõi đời này.
      Bởi vì em đã ra đi…
      Bởi vì tất cả đều đã quá muộn màng…



    Lần đầu tiên nhìn thấy em giữa nhóm bạn trong một tiệc cưới, anh như bị hút hồn bởi dáng em thon thả, dịu dàng, mái tóc dài đen mượt óng ả, gương mặt trái xoan mặn mà, đôi mắt to tròn đen láy… Tất cả ở em đều toát lên vẻ dịu hiền đằm thắm và duyên dáng…

    Ngày đó, anh là một sinh viên nghèo, mồ côi mẹ từ lúc 4 tháng tuổi. Lớn lên một chút, anh tự bươn chải sinh sống và học tập… Anh gầy còm trong chiếc áo mong manh độc nhất của thằng bạn cho, lúc bấy giờ đã sờn vai, rách gấu. Em lặng lẽ mua vải và tập tễnh tự may cho anh chiếc áo sơ mi sọc, cho đến ngày ấy, đó là chiếc áo tươm tất nhất và đẹp đẽ nhất của anh.

    Em thương cảm và gánh vác hết mọi khó khăn, cơ cực trong cuộc sống của anh.

    Ngày cưới là những ngày tháng anh mới ra trường và mới đi làm nên chưa dành dụm được gì. Em đã dành dụm đồng lương ít ỏi của một giáo viên thời bao cấp, xoay xở đủ mọi thứ và cả sính lễ của đàng trai tặng cô dâu, cả đôi bông tai, đôi nhẫn cưới và luôn cả bó hoa cưới cũng tự tay em bó lấy để tiết kiệm chi phí.

    Ngày theo chồng về làm vợ, em mang theo chiếc xe đạp. Đó là tài sản duy nhất có giá trị của hai vợ chồng. Em không chuyển được công tác từ tỉnh lên thành phố nên bằng lòng chấp nhận ở nhà, lãnh áo ở tiệm may về nhà thêu sau một tháng học nghề, dần rồi nhận học trò dạy thêu…

    Em thay anh gánh vác kinh tế gia đình. Lương tháng của anh thời bao cấp cũng không đắp đổi được mấy ngày. Em cặm cụi thêu ngày thêu đêm…

    Chưa một lần em buồn phiền hay trách hờn anh về những thiếu hụt, khốn khó trong cuộc sống.

    Công việc của anh ngày càng thuận lợi. Anh ngày càng bằng lòng với những gì mình đạt được. Anh mua nhà, sắm xe… Anh tự cho mình cái quyền làm “ông chủ”. Anh tự cho mình cái quyền chê bai, trách hờn em. Anh mê mải với những bữa tiệc nhậu ở nhà hàng sang trọng và mặc cho em quần quật với công việc thêu thùa, với khách hàng, với học trò, với thai nghén, rồi với hai đứa con trai lần lượt ra đời. Em thậm chí chưa một phút ngả lưng để được nghe một bài nhạc hay của một chương trình trên tivi vào buổi tối.

    Anh chưa một lần hỏi xem hôm nay em ăn cơm với món gì; chưa một lần khuấy ly sữa cho em bồi dưỡng để em có đủ sữa cho con bú; chưa một lần tặng em bó hoa nhân ngày sinh nhật và chưa một lần mua cho em cái áo mới…

    Không biết từ khi nào anh đã quên em là vợ của mình.
    Không biết từ khi nào anh đã coi em như một bà nhũ mẫu của hai đứa con, là một người giúp việc nhà không công…

    Anh đã vô tình ngủ quên trong mớ vật chất xung quanh mình mà quên rằng: “Tất cả mọi thứ đã có được bằng sự chắt chiu dành dụm và vun vén của em, bằng sự hy sinh, chịu đựng và gánh vác của em. Và còn nữa, đó là sự thương cảm của em dành cho anh”.

    Em chấp nhận ra đi với hai bàn tay trắng và hai đứa con trai mới vừa rời trường mẫu giáo. Anh như người vừa bừng tỉnh sau cơn mê dài, hoảng hốt vì đã đánh mất em. Anh quáng quàng dùng mọi mưu kế, bất chấp mọi thủ đoạn để níu kéo em lại với mình… Nhưng em như con chim bị trúng tên sợ chàng thợ săn.

    Bây giờ, anh ngồi đây, trong ngôi nhà đầy ắp những kỷ niệm, cái gì cũng in hình bóng của em… Sao anh thấy không gian trống vắng đến vô tận. Và trong lòng anh là nỗi dày vò ruột gan…

    Nhờ gió gửi về người yêu thương ngàn lần xin tha thứ và nỗi nhớ khôn nguôi…


    Nguyễn Văn Lâm
    (TPHCM)

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

“Anh thích là chồng em”


    “Anh thích là chồng em”

    TT - Chàng chỉ bập bẹ được một ít tiếng Việt, nàng chỉ “yes, no” và một số câu đối thoại tiếng Anh nhưng họ rất hiểu ý nhau. Với họ, ngôn ngữ có lẽ nằm ở trái tim.

    Michael và vợ cùng nhau làm thức ăn
    - Ảnh: My Lăng


    Và đường đến trái tim đàn ông thông thường vẫn đi qua bao tử...


    • Cuộc gặp gỡ định mệnh


    Chín năm trước, Michael sang Việt Nam làm tình nguyện viên cho một tổ chức của Anh. “Khi nộp đơn làm tình nguyện viên sang Việt Nam, tôi đăng ký hai năm và dự định hết hạn sẽ quay về Anh”, Michael nói. Nhưng rồi ông đã quyết định gắn bó những năm tháng còn lại với Việt Nam vì đã tìm thấy Bình - người phụ nữ ông tìm kiếm hơn nửa đời người.

    Michael khẳng định: “Khi mới gặp Bình, tôi không nghĩ cô ấy là người mình đang tìm kiếm.

    Nhưng sau đó tôi biết đây chính là người có thể chia sẻ với mình mọi việc, người sẽ là một phần tâm hồn tôi. Tôi thích sự giản dị, chu đáo và biết quan tâm đến gia đình của Bình. Cô ấy nhẹ nhàng, nhân hậu, chăm chỉ lo toan cho con cái, dù vất vả nhưng lúc nào cô ấy cũng vui vẻ, dễ chịu, không kêu ca phàn nàn”.


    Bà Bình kể: “Michael là khách quen của quán phở phía bên kia đường. Từ khi tôi mở gánh phở vỉa hè thì quán kia chuyển đi nơi khác. Anh ấy sang chỗ tôi ăn, chắc chỉ cho qua bữa nhưng thấy hợp khẩu vị nên đến thường xuyên hơn”. Khi ấy Michael đã 52 tuổi, chỉ biết nói “xin chào” và “cảm ơn” bằng tiếng Việt.


    Rồi dần dần vị khách cao lớn ấy cứ 19g30 đến ăn, uống bia tới... 22g mới chịu về. Ông lặng lẽ đến, lặng lẽ ăn và lặng lẽ quan sát người phụ nữ bán phở cho khách.


    Đêm mùa đông rét căm căm, quán gần biển nên lạnh tím tái cả da thịt. Thấy bà Bình ngồi co ro, Michael lẳng lặng về khách sạn lấy áo rồi ra dấu bảo bà mặc vào. Lần khác, ông mang cho bà đôi vớ...


    Bà Bình cười bối rối khi nhớ lại: “Lúc ấy tôi xấu hổ quá. Tôi chỉ nghĩ anh ấy tốt, thấy mình khổ nên động lòng thương. Với lại mình cứ lụi cụi nấu nướng, chẳng để ý đến đầu tóc, mặc toàn quần áo cũ, sao dám nghĩ người ta yêu mình”. Thật ra cuộc hôn nhân quá nhiều đau khổ với người chồng trước và những lo toan cho ba đứa con đang tuổi ăn tuổi học đã khiến trái tim bà gần như chai sạn.


    Sau đó, Michael hay trò chuyện với những người con nhỏ của chủ quán bằng việc hỏi thăm chuyện  học và sức khỏe. Những lúc bọn trẻ bận học, Michael lại giúp mẹ chúng lấy cái bát, đôi đũa cho khách.


    “Tôi cứ thắc mắc chồng cô ấy đâu mà không gặp lần nào. Một lần gặp người bạn của Bình từ Hà Nội xuống, tôi nhờ hỏi giúp. Lúc đó tôi mới biết Bình đã ly dị từ năm 1999”, Michael kể.


    Một năm sau (2001), Michael đề nghị được đóng tiền cho mỗi bữa cơm tối chung với mẹ con Bình. Thương người đàn ông nước ngoài lủi thủi một mình nơi đất khách, bà Bình đồng ý. Mấy tháng sau, Michael lại đề nghị bà chỉ bán phở từ thứ hai đến thứ sáu, hai ngày cuối tuần nghỉ ngơi, tiền bán phở của hai ngày đó Michael sẽ gửi. Bà Bình từ chối: “Tôi có sức khỏe nên vẫn phải làm để phòng những lúc con cái ốm đau”. Michael thuyết phục mấy lần nhưng bà vẫn không chịu.


    Một thời gian ngắn sau, bà nhận lời Michael đi ăn nhà hàng mỗi trưa thứ bảy hằng tuần. Ngôn ngữ của họ chủ yếu vẫn là... ra dấu và thứ tiếng Việt bập bõm của Michael. “Anh ấy bảo tôi phải ăn nhiều cho khỏe và chỉ thích tôi làm việc ít thôi. Đến lúc này tôi mới nhận ra tình cảm của anh ấy - nhất là qua ánh mắt - nhưng cũng không dám mơ mộng gì xa xôi. Mình không còn trẻ trung, lại một nách ba con, đời sống thì khó khăn. Chẳng ai dại mà chuốc vất vả vào thân” - bà Bình kể.



    • Lời tỏ tình không giống ai


    “Anh thích là chồng em” - lời tỏ tình được Michael thốt ra bằng thứ tiếng Việt ngọng nghịu sau một buổi cơm trưa làm bà Bình ngỡ ngàng. Bà Bình không trả lời. “Tôi phân vân vì không biết người ta yêu thương mình thật lòng hay không” - bà giải thích. Tối, Michael lại hỏi, bà chỉ cười. Tuần sau, Michael lặp lại câu nói ấy, đáp lại vẫn là sự im lặng. Mỗi đêm, Michael vẫn lẳng lặng giúp mẹ con bà dọn bàn ghế rồi mới về.

    Một buổi tối của ngày thứ 30, Michael đưa cho bà mảnh giấy. Bà Bình không nén được xúc động trước dòng chữ tiếng Việt viết không tròn nét: “Anh thích là chồng em”. “Tôi nghĩ mãi. Ở cái tuổi 46 này mà đi bước nữa...” - bà Bình bỏ lửng câu nói. Mấy ngày sau, Michael lặp lại câu nói đó. Bà Bình gật đầu.


    Từ đó, Michael thường xuyên tới nhà bà ăn cơm, gặp gỡ người thân trong gia đình bà nhiều hơn. “Nhìn cách anh ấy trò chuyện, quan tâm những đứa con của mình, tính ít nói và hiền lành của anh ấy, tôi nghĩ đây là người mình có thể gửi gắm”, bà Bình kể.


    Sau khi đăng ký kết hôn, Michael về Anh bán hết tài sản của mình. Ông đã chọn Việt Nam làm quê hương thứ hai. Kiôt ba mẹ con bà Bình thuê ở bến Đoan chỉ hơn 10m2. Michael bảo vợ phải mua nhà, ông sẽ lo tiền. Ngôi nhà đầu tiên rộng 18m2 ở phường Hạ Long, Michael ra vô phải khom người. Thấy vẫn chật chội, Michael sau đó đi tìm một căn nhà khác, là ngôi nhà hai tầng khang trang, yên tĩnh họ đang ở bây giờ trong một con hẻm rợp bóng ngọc lan của khu 6A (tổ 2, P.Hồng Hà, TP Hạ Long, Quảng Ninh).

    Michael còn lo cả việc làm cho các con riêng của vợ, thậm chí đứng ra làm đám cưới cho chúng. Nhìn cảnh ông sui mắt xanh tóc vàng đứng cạnh bà sui Việt Nam trao nhẫn cho cô dâu, chú rể... nhiều người rất ngạc nhiên và xúc động.


    “Lúc mới lấy nhau, tôi có gợi ý chuyện sinh con thì Michael bảo: Bình - Michael đã có ba đứa con rồi. Nghe anh nói thế, tôi chỉ muốn khóc và thương anh nhiều hơn” - bà Bình tâm sự. Hỏi Michael, ông cười rất nhân hậu và bảo: “Với tôi bây giờ việc có con không quan trọng bằng cuộc sống bình yên và hạnh phúc với Bình. Bình đã vất vả quá nhiều rồi. Nếu có con cô ấy sẽ khổ thêm”.


    “Tôi rất hài lòng với cuộc sống bây giờ của mình”, Michael nói. Bà Bình rạng rỡ nói thêm: “Thỉnh thoảng bạn bè của tôi đến nhà chơi hoặc hai vợ chồng đi đám cưới, anh ấy gặp được nhóm bạn của vợ là cứ như sáo sậu, đến cụng ly chúc mừng hỏi han. Michael rất vui tính, hiền lành và nhẹ nhàng. Nhiều khi tôi đang lúi húi làm việc, anh ấy lẳng lặng đến ôm và vỗ vỗ nhẹ vào vai làm tôi rất xúc động. Tôi thấy bình yên và hạnh phúc bên chồng mình”.


    MY LĂNG
    http://tuoitre.vn/The-gioi/Viet-Nam-va-nhung-nguoi-ban/424152/%E2%80%9CAnh-thich-la-chong-em%E2%80%9D.html


Đọc tiếp ...

Bạn từ đâu đến..



Bạn từ đâu đến bạn ơi!
Đến thì nhớ nhé đôi lời thăm nhau..

free counters


Pageviews: 374,323 - 23/09/2016

Sắc tím Đài Đông

Sắc tím Đài Đông

Sương khói




Suy tư vầng trán thêm gầy
Em ơi! khói thuốc vàng tay vẫn buồn..





Và mây vẫn trôi giữa dòng đời.......
................ bụi bặm...
..... Người đi qua đời.. chợt.. ...
............cũ đến chẳng còn quen.......
................. TTM