Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Muộn màng…

http://nld.com.vn/20110816022938613p1222c1224/muon-mang.htm

    Sáng nay đọc trang báo Người Lao động, có đăng mẫu truyện ngắn dự thi: "Muộn màng..."

    Đọc xong cảm thấy nội dung bài viết cũng không có gì mới trong thời đại này... Thì lòng lại chợt thấy ngậm ngùi!! ngay cả tôi cũng thấy câu chuyện không mới, tức là nó thường xảy ra đến nỗi quá bình thường trong xã hội mình rồi sao? Và con người ta tự lúc nào đọc và vô cảm với những câu chuyện tương tự như thế nhỉ? Có người còn nói hãy xem nó như là một tai nạn?

    Vâng, tai nạn xảy ra thì luôn để những vết thương, mà tai nạn này xảy ra thì luôn để lại những vết hằn sâu trong lòng người phối ngẫu và những đứa con của mình.

    Nguyên nhân từ đâu? Mà nền tảng gia đình đối với một số người - đàn ông và cả đàn bà nữa - họ thấy không còn quan trọng nữa, họ chỉ sống và chạy theo cái nhu cầu trước mắt của mình mà thôi...

    Không còn tình yêu ư! chính vì sự ích kỷ, họ đã tự sống cho cái TÔI mà không vun xới cái tình yêu vốn nằm trong đôi tay của mình, và rồi cứ thế mà từng sát na trôi qua họ đã tự làm sói mòn đi cái tình yêu vốn sẵn có. Và điều quan trọng nữa là vì sống thỏa mãn cho riêng mình mà họ quên đi trách nhiệm và nghĩa vụ đối với nhau đối với gia đình đôi bên, đối với con cái, họ quên cả nghĩa tình phu thê, quên cả những đồng cam cộng khổ của thủa ban sơ trong đời sống vợ chồng, quên cả nền tảng đạo đức của gia đình của xã hội.. Nguyên nhân từ đâu?

    Tôi chỉ biết suy gẫm và đứng nhìn.. câu truyện của người đàn ông này, sẽ ra sao nhỉ?

    TTM
    PP. 23/8/2011





      Muộn màng…


    Thứ Ba, 16/08/2011 16:01


    Em thương yêu,

      Biết nói thế nào để diễn đạt hết tình yêu anh dành cho em…
      Biết làm gì để thể hiện hết sự biết ơn của anh đối với em…
      Bởi vì em đã cho anh quá nhiều trên cõi đời này.
      Bởi vì em đã ra đi…
      Bởi vì tất cả đều đã quá muộn màng…



    Lần đầu tiên nhìn thấy em giữa nhóm bạn trong một tiệc cưới, anh như bị hút hồn bởi dáng em thon thả, dịu dàng, mái tóc dài đen mượt óng ả, gương mặt trái xoan mặn mà, đôi mắt to tròn đen láy… Tất cả ở em đều toát lên vẻ dịu hiền đằm thắm và duyên dáng…

    Ngày đó, anh là một sinh viên nghèo, mồ côi mẹ từ lúc 4 tháng tuổi. Lớn lên một chút, anh tự bươn chải sinh sống và học tập… Anh gầy còm trong chiếc áo mong manh độc nhất của thằng bạn cho, lúc bấy giờ đã sờn vai, rách gấu. Em lặng lẽ mua vải và tập tễnh tự may cho anh chiếc áo sơ mi sọc, cho đến ngày ấy, đó là chiếc áo tươm tất nhất và đẹp đẽ nhất của anh.

    Em thương cảm và gánh vác hết mọi khó khăn, cơ cực trong cuộc sống của anh.

    Ngày cưới là những ngày tháng anh mới ra trường và mới đi làm nên chưa dành dụm được gì. Em đã dành dụm đồng lương ít ỏi của một giáo viên thời bao cấp, xoay xở đủ mọi thứ và cả sính lễ của đàng trai tặng cô dâu, cả đôi bông tai, đôi nhẫn cưới và luôn cả bó hoa cưới cũng tự tay em bó lấy để tiết kiệm chi phí.

    Ngày theo chồng về làm vợ, em mang theo chiếc xe đạp. Đó là tài sản duy nhất có giá trị của hai vợ chồng. Em không chuyển được công tác từ tỉnh lên thành phố nên bằng lòng chấp nhận ở nhà, lãnh áo ở tiệm may về nhà thêu sau một tháng học nghề, dần rồi nhận học trò dạy thêu…

    Em thay anh gánh vác kinh tế gia đình. Lương tháng của anh thời bao cấp cũng không đắp đổi được mấy ngày. Em cặm cụi thêu ngày thêu đêm…

    Chưa một lần em buồn phiền hay trách hờn anh về những thiếu hụt, khốn khó trong cuộc sống.

    Công việc của anh ngày càng thuận lợi. Anh ngày càng bằng lòng với những gì mình đạt được. Anh mua nhà, sắm xe… Anh tự cho mình cái quyền làm “ông chủ”. Anh tự cho mình cái quyền chê bai, trách hờn em. Anh mê mải với những bữa tiệc nhậu ở nhà hàng sang trọng và mặc cho em quần quật với công việc thêu thùa, với khách hàng, với học trò, với thai nghén, rồi với hai đứa con trai lần lượt ra đời. Em thậm chí chưa một phút ngả lưng để được nghe một bài nhạc hay của một chương trình trên tivi vào buổi tối.

    Anh chưa một lần hỏi xem hôm nay em ăn cơm với món gì; chưa một lần khuấy ly sữa cho em bồi dưỡng để em có đủ sữa cho con bú; chưa một lần tặng em bó hoa nhân ngày sinh nhật và chưa một lần mua cho em cái áo mới…

    Không biết từ khi nào anh đã quên em là vợ của mình.
    Không biết từ khi nào anh đã coi em như một bà nhũ mẫu của hai đứa con, là một người giúp việc nhà không công…

    Anh đã vô tình ngủ quên trong mớ vật chất xung quanh mình mà quên rằng: “Tất cả mọi thứ đã có được bằng sự chắt chiu dành dụm và vun vén của em, bằng sự hy sinh, chịu đựng và gánh vác của em. Và còn nữa, đó là sự thương cảm của em dành cho anh”.

    Em chấp nhận ra đi với hai bàn tay trắng và hai đứa con trai mới vừa rời trường mẫu giáo. Anh như người vừa bừng tỉnh sau cơn mê dài, hoảng hốt vì đã đánh mất em. Anh quáng quàng dùng mọi mưu kế, bất chấp mọi thủ đoạn để níu kéo em lại với mình… Nhưng em như con chim bị trúng tên sợ chàng thợ săn.

    Bây giờ, anh ngồi đây, trong ngôi nhà đầy ắp những kỷ niệm, cái gì cũng in hình bóng của em… Sao anh thấy không gian trống vắng đến vô tận. Và trong lòng anh là nỗi dày vò ruột gan…

    Nhờ gió gửi về người yêu thương ngàn lần xin tha thứ và nỗi nhớ khôn nguôi…


    Nguyễn Văn Lâm
    (TPHCM)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn từ đâu đến..



Bạn từ đâu đến bạn ơi!
Đến thì nhớ nhé đôi lời thăm nhau..

free counters


Pageviews: 374,323 - 23/09/2016

Sắc tím Đài Đông

Sắc tím Đài Đông

Sương khói




Suy tư vầng trán thêm gầy
Em ơi! khói thuốc vàng tay vẫn buồn..





Và mây vẫn trôi giữa dòng đời.......
................ bụi bặm...
..... Người đi qua đời.. chợt.. ...
............cũ đến chẳng còn quen.......
................. TTM