Thứ Năm, 30 tháng 9, 2010

Đá Marble - 26/9/2010 - Đi về Hua Lien 花蓮 - Album 2


Thành phố này xung quanh là vách núi và thềm lục địa Thái bình dương.

    Thành phố Hua Lien, nổi tiếng là có đá quí, ngọc các loại, là nơi cung cấp ngọc và đá xây dựng các loại lớn nhất của Taiwan.

    Và như ký sự tôi nói ở bài trước, thì Hua Lien có ba lãnh vực lớn nhất: Đá - bão và động đất.

    Hua Lien có khoảng trên 360 ngàn dân cư, đa số là dân tộc thiểu số, nằm ở phía đông của Đài Loan, sát thềm lục địa của Thái Bình Dương, là nơi mà ngoài bão ra, thì hàng năm còn phải hứng chịu khoảng trên 400 lần các cơn địa chấn của động đất, đến mức độ dân chúng xem thường những cơn dư chấn của động đất. Ở Đài Loan khi có động đất mà chạy loạn ra đường, thì người ta biết ngay đó không phải là người bản địa, mà là từ quốc gia khác đến.

    Chúng ta thường thấy đá hoa cương Marble trong xây dựng và điêu khắc, nhưng chắc chưa thấy cả một vùng núi toàn là những loại đá hoa cương Marble, một loại đá màu, thì hôm nay hãy theo chân tôi, để nhìn những vỉa đá màu đó. Chúng tôi đã được đưa đi lên tới ngọn núi cao nhất - khoảng 19 km đường đi quanh co ven núi và qua các con đường đi xuyên qua núi.

    Thiên nhiên thật là hùng vĩ. Và con người tuy nhỏ bé nhưng cũng thật là vĩ đại khi đã đục đá xuyên qua những ngọn núi, đã đục đá điêu khắc nên những vật phẩm diệu kỳ, đã làm ra những kỳ tích cho mình hưởng thụ tất cả những điều mà thiên nhiên ban tặng như thế.

    Hãy theo chân tôi đi thăm núi đá trước nhé, những núi Marble đủ màu dọc theo các khe núi cheo leo ...










Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

26/9/2010 - Đi về Hua Lien 花蓮 miền đông của Taiwan




    Hôm nay là chủ nhật, nên Cty sắp đặt cho Cty lữ hành dẫn hai chị em đi về miền đông của Đài Loan chơi.

    Hoa Liên (Hua Lien 花蓮) là một thành phố về phía đông của Taiwan, một thành phố nằm sát vỉa thềm lục địa của Thái Bình Dương.

    Thành phố có ba đặc điểm: Bão - Đá - sát thềm lục địa Thái bình dương

    Album này là Album 1, những hình ảnh từ trên máy bay mà mình bay từ Taipei (Đài Bắc) về Hoa Liên (Đài Đông), chụp được hình ảnh của thành phố nằm ven núi, ven bờ biển Pacific. Mình sẽ giới thiệu album về Đá sau nhé. Còn bão thì chỉ vài ngày trước đã đổ bộ đến đây rồi, nên hình ảnh là vài tấm mình sẽ xen kẽ vào đây.

    Ngắm hình ảnh đất nước mà trước ngày 30/4/75, người ta còn nghèo lắm, họ còn qua Vietnam mình làm thuê nữa đó. Mà bây giờ về mặt kiến trúc, đường xá, phúc lợi... thì có hơn mình lắm đó..









Đọc tiếp ...

26/9/2010 - Đi về Hua Lien 花蓮 miền đông của Taiwan




    Hôm nay là chủ nhật, nên Cty sắp đặt cho Cty lữ hành dẫn hai chị em đi về miền đông của Đài Loan chơi.

    Hoa Liên (Hua Lien 花蓮) là một thành phố về phía đông của Taiwan, một thành phố nằm sát vỉa thềm lục địa của Thái Bình Dương.

    Thành phố có ba đặc điểm: Bão - Đá - sát thềm lục địa Thái bình dương

    Album này là Album 1, những hình ảnh từ trên máy bay mà mình bay từ Taipei (Đài Bắc) về Hoa Liên (Đài Đông), chụp được hình ảnh của thành phố nằm ven núi, ven bờ biển Pacific. Mình sẽ giới thiệu album về Đá sau nhé. Còn bão thì chỉ vài ngày trước đã đổ bộ đến đây rồi, nên hình ảnh là vài tấm mình sẽ xen kẽ vào đây.

    Ngắm hình ảnh đất nước mà trước ngày 30/4/75, người ta còn nghèo lắm, họ còn qua Vietnam mình làm thuê nữa đó. Mà bây giờ về mặt kiến trúc, đường xá, phúc lợi... thì có hơn mình lắm đó..









Đọc tiếp ...

25/9/2010 Hành trình từ Phnom Penh













Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2010

Thiền và Trí thức - Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc

http://www.dohongngoc.com/web/lom-bom-hoc-phat/thien-va-suc-khoe-nghi-tu-trai-tim/thien-va-tri-thuc/comment-page-1/#comment-3419
DHN

Một hôm, nhạc sĩ Dương Thụ mời tôi đến Cà phê Thứ 7 của anh trò chuyện một bữa cho vui. Được thôi. Tôi vẫn thỉnh thoảng đến chỗ anh để uống cà phê và nghe chuyện trò mà. Đề tài gì? Thiền và sức khỏe. Vấn đề đang rất được giới trí thức quan tâm. Căn phòng nhỏ xíu, nhưng trang nhã, ấm cúng. Một chỗ chơi nhạc thính phòng, họp mặt bạn bè kiểu salon thế kỷ 18- chỉ thiếu một nữ bá tước- để chuyện trò thân mật, cách biệt với ồn ào nhộn nhịp ngoài kia.

Đã thấy có các nhà văn, nhà báo, nhà giáo, học giả, nhà vật lý, kiến trúc sư, luật gia… và khá nhiều bạn trẻ. Cũng như mọi lần, câu hỏi đặt ra là vì sao bệnh viện mở ra ngày càng nhiều mà lúc nào cũng “quá tải”? Vì sao con người bây giờ tiện nghi dồi dào mà đau ốm triền miên? Vì sao bệnh nhiễm gia tăng trở lại và bệnh do hành vi lối sống ngày một phát triển trong khi khoa học y học tiến như vũ bão? Rõ ràng sức khỏe không phải là chuyện của y tế. Y tế chỉ làm mỗi việc “cứu tế về y khoa” khi ta đau ốm quặt quẹo. Sức khỏe lại là chuyện của mỗi người, của mọi người. Khi melamine ở trong sữa, kích thích tố sinh dục ở trong thịt, thuốc trừ sâu ở trong rau… thì bác sĩ làm sao? Khi bụi khói đầy đường, tiếng ồn đinh tai nhức óc thì bác sĩ làm sao? Tại sao nhiều diễn viên tài tử gìàu có xinh đẹp bỗng một hôm thắt cổ hoặc uống thuốc độc tự tử? Tại sau lâu lâu một tỷ phú đại gia nhảy lầu? Thì ra đời sống càng tiện nghi, nhu cầu vật chất càng được thõa mãn thì con người càng xa lạ với tự nhiên, với chính mình. Stress chính là nguyên nhân sâu xa của 60-90% bệnh lý đưa người ta đến bác sĩ. Mà bác sĩ thì chữa được cái đau chứ không chữa được cái khổ, chữa được cái bệnh, chứ không chữa được cái hoạn. Cho nên cứ xà quần như vậy. Có cách nào không?

DHN

Có. Thiền. Thiền có thể góp phần giải quyết căn cơ. Thiền giúp ta biết “dừng lại”, thôi đi. Thiền giúp ta nhận ra những “điên đảo mộng tưởng”. Nhưng thiền là gì? Cách nào? Hãy bắt đầu từ việc đơn giản nhất mà cốt lõi nhất. Đó là Thở. Thở bụng. Ô hay, thở phải bằng ngực chứ, phổi nằm ở ngực kia mà? Phổi nằm ở ngực, nhưng thở nằm ở bụng. Cứ nhìn một em bé đang ngủ say mà xem? Cứ nhìn một người bình thường đang ngủ yên mà xem? Chỉ có cái bụng là phình lên xẹp xuống, còn cái ngực thì… im re. Thật vậy, khi cái ngực mà khò khè, mà cò cử thì nó đã bị bệnh rồi, đã suyễn hoặc viêm phổi tắt nghẽn mạn tính rồi. Nói khác đi, cách thở sinh lý, thở thiên nhiên, thở bình thường chính là thở bụng. Người khỏe thì luôn thở bụng nên thở bụng làm cho ta khỏe. Chỉ có vậy. “Bí quyết” nằm ở chỗ đơn giản nhất đó. Các phương pháp khí công, dưỡng sinh, yoga, thiền… đều bắt đầu bằng tập thở bụng. Tại sao phải tập? Bởi không biết tự lúc nào con người lại xa rời cái nguồn gốc tự nhiên của mình, bày ra trò thở ngực, cũng như thay vì ăn những thức ăn lành mạnh sẵn có trong thiên nhiên thì con người chế biến đủ kiểu cho nó hư đi. Do vậy, thở phải được rèn tập trở lại. Về sinh lý, cơ hô hấp chính của ta là cơ hoành, vắt ngang giữa bụng và ngực chớ không phải cơ gian sườn hay cơ cổ. Khi các cơ gian sườn, cơ cổ mà ráng sức phì phò thì đã bệnh rồi. Nhắc lại phương pháp thở bụng của Nguyễn Khắc Viện, của Dean Ornish, của Deepak Chopra và cả kinh nghiệm bản thân. Phương pháp đơn giản, không tốn kém này hiện nay ngày càng được phổ biến ở các Trung tâm y khoa lớn trên thế giới đễ chữa stress, căn nguyên các bệnh dịch không lây như tim mạch, huyết áp, tiểu đường, gout…

DHN

Nhưng, thiền không dừng ở đó. Sau thở bụng, bước tiếp theo là “dõi theo” và “suy tưởng” về cái hơi thở đó. Nó vào nó ra nó lên nó xuống nó phồng nó xẹp. “Dõi theo” khác với “theo dõi”. Theo dõi mệt lắm. Dõi theo thì ung dung hơn. Cứ thả cho nó sao thì sao, chỉ cần dõi theo và ghi nhận, không bình luận, không phê phán. Trí thức vốn hay bình luận, hay phê phán… nên trí thức thường thất bại trong thiền. Một người hàng thịt buông dao thành Phật. Trí thức còn lâu! Nhưng trí thức lại có cái hay của nó. Nó không dễ tin. Nó ngờ. Nhưng, đại nghi đại ngộ. Càng nghi càng ngộ. Hơn hai ngàn năm trăm năm trước, một nhà minh triết – Dức Phật- bảo đừng vội tin tôi, cứ đến nếm thử đi rồi biết. Đến và nếm thử. Đến là thực hành. Làm đi, đừng nói nữa. Vụ này nói không được, “bất khả thuyết”! Nếm thử là cảm nhận. Phải tự mình cảm nhận, tự mình thể nghiệm để riêng mình cảm nhận, không thể nhờ ai khác. Thở mà cũng phải nhờ người khác thở giùm hay sao? Tôi ngạc nhiên thấy các ông thầy dạy “thở” bắt người ta làm theo ý mình. Làm theo sao được! Mỗi người có cái sinh lý, thể chất, tâm lý riêng của mình chứ. Nắm lấy nguyên tắc thôi, rồi thực hành theo kiểu của mình. Bắt chước người khác, tẩu hỏa nhập ma như chơi! Họa sĩ Hoàng Lập Ngôn có lần nói với tôi là ông đi máy bay từ Hà Nội vào Saigon chỉ thở 60 lần là tới nơi, nghĩa là mỗi hơi thở của ông dài 2 phút. Máy bay bay 2 giờ, ông thở 60 lần. Còn ta, bắt chước ông sao được. Ông có cái sinh lý của ông, lại rèn tập từ thuở nhỏ.

Cái hay thứ hai của trí thức là “suy tưởng”. Thiền cần suy tưởng. Không phải suy tưởng chuyện tranh bá đồ vương, gồm thâu lục quốc, nhất thống giang hồ, muôn năm trường trị gì đâu! Trước hết là suy tưởng về cái hơi thở đang vào đang ra kia! Tưởng nó là của ta mà chẳng phải của ta. Tưởng nó ở trong ta mà hóa ra ở ngoài ta. Tưởng ta điều khiển nó mà thật ra nó cóc cần ta. Lợi ích bất ngờ là sự dõi theo và suy tưởng “hồn nhiên” đó ai dè giúp ta cắt đứt dòng “tâm viên ý mã” linh tinh khác, gom thân tâm ta về một mối là hơi thở của chính mình, ở đây và bây giờ, dứt bặt những âu lo phiền muộn. Nói khác đi, nó làm ta được “thảnh thơi”, nó giải stress, nghĩa là mang lại sức khỏe, an lạc, hạnh phúc.

Moon

Thiền có thể làm ta được thảnh thơi, giải stress, mang lại sức khỏe, an lạc, hạnh phúc ư? Tin được không? Có cơ sở khoa học nào không? Trí thức sẽ hỏi. Đâu dễ tin. Và câu trả lời là có. It ra là về mặt sinh học. Thở chẳng phải trước hết là chuyện sinh học ư? Ta cần lấy Oxy từ bầu khí quyên đưa vào phổi, rồi máu mang Oxy đó đến từng tế bào trong cơ thể để tạo ra nặng lương cho sự sinh tồn và hoạt động của ta. Một người chạy đua 100m phải nín thở để chạy, đến nơi anh ta thở hào hễn vì phải trả “nợ Oxy” đã vay mượn trong lúc nín thở. Cơ thể ta lúc nào cũng ở trong tình trạng căng cứng để đi đứng nằm ngồi. Các cơ bắp luôn luôn co duỗi để giữ cho ta có một tư thế theo ý muốn. Sự căng cứng cơ bắp (tonus musculaire) đó tiêu thụ khoảng 40% năng lượng. Nếu có cách nào làm giảm sự căng cứng cơ ta sẽ tích lũy năng lượng đáng kể, cơ thể nhờ đó mà đỡ vất vả, sảng khoái hơn. Riêng não bộ tuy chỉ chiếm có 2% thể trọng mà tiêu tốn đến 30% năng lượng. Nếu có cách nào đó làm cho não bộ được nghỉ ngơi, tích lũy thêm một khối năng lượng đáng kể nữa, các tế bào nhờ đó mà đỡ vất vả, sảng khoái hơn! Sự sảng khoái đó trong thiền gọi là “thiền duyệt”. Câu hỏi đặt ra là tại sao não bộ lại xài phí tiêu hoang năng lượng nhiều đến vậy? Thì ra não lúc nào cũng ở trong trạng thái “điên cái đầu”, lúc nào cũng nghĩ ngợi lung tung, tâm viên ý mã! Trí thức- hoạt động trí não nhiều- càng dễ bãi hoãi, kiệt sức, quên trước quên sau, đến bác sĩ, bác sĩ chẩn đoán “mệt mỏi kinh niên không rõ nguyên nhân”, nghĩa là bí… Lúc say mê làm việc trí thức thường quên thở để sau đó lại hào hễn, trả nợ Oxy. Thiền vừa làm giãn cơ, vừa làm lắng dịu các hoạt động lăng xăng của não, nhờ đó mà giúp cơ thể thảnh thơi, an lạc. Hoạt động thể chất sau đó sẽ bền bĩ hơn, suy tưởng sau đó sẽ tập trung hơn, sáng suốt hơn.

Con co

Trong lúc tập trung dõi theo hơi thở như thế, những câu hỏi sẽ gợi lên: Tại sao phải thở? Không thở được không? Tại sao ta cần Oxy (O2) – khí thải của cây xanh- trong khi cây xanh cần Carbonic (CO2) – khí thải của ta? Có sinh vật nào sống mà không cần Oxy không?… Câu trả lời sẽ liên quan đến khí quyển, đến môi trường, đến cây xanh, đến sinh vật hiếm khí, vi khuẩn sống trong núi lửa, trong băng tuyết… Rồi nhìn ra mênh mông, thấy không chỉ một vũ trụ (universe) mà là đa vũ trụ (multiverse), tam thiên đại thiên thế giới, với trùng trùng duyên khởi … từ đó, có hôm nào nhận ra thực tướng vô tướng, cái mà bây giờ người ta gọi là “Theory of Everything” (?)… hay như Stephen W. Hawking giật mình nhận ra cái The Grand Design, “vô sở tùng lai diệc vô sở khứ” (?). Thiệt ngộ, chỉ với C, H và O quấn quít lấy nhau, khi cần ngọt ngào thì có đường, khi cần chua chát thì có dấm, khi cần đắng cay lại có chút rượu mềm môi?

Khi bản đồ gen người được thiết lập, các nhà sinh học giật mình thấy cái cây cổ thụ ngoài sân chứa đến 70% gen người, ai dám bảo không có chuyện “thạch nữ giá bồ lang”? Cái cọng cải non xanh kia có đến 26% gen người, rồi ruồi giấm, chuột bọ… Chuột có đến 97.5% gen người nên mới có đám cưới chuột, mới có “chuột kêu chút chít trong rương / anh đi cho khéo đụng giường mẹ hay”! Ểnh ương, tắc kè, thằn lằn, rắn mối… con nào cũng phì phò xì xụp, cũng phình phình xẹp xẹp đó thôi…

Thiền còn giúp ta thấy sinh trụ dị diệt, thấy mỗi hơi thở là một kiếp người. Bé sơ sinh hít mạnh hơi vào thì cụ già thở hắt hơi ra. Giữa hai lần thở đó là những làn sóng lăn tăn, dài ngắn. Đừng tìm kiếm thần thông phép lạ. Thần thông phép lạ đầy rẫy quanh ta.

Buổi trò chuyện chuyển sang phần hỏi đáp. Chỉ xin ghi lại vài câu.

1) Kiếm hiệp hay nói “đưa hơi xuống huyệt đan điền” là sao? Đó chính là cách thở bụng. Khi hít vào, đẩy cơ hoành xuống càng sâu càng tốt, xuống tận huyệt “đan điền”. Huyệt đan điền nằm dưới rún ba lóng tay, khoảng 4cm. Đan là thuốc, điền là ruộng. Đan điền là ruộng thuốc. “Linh đan diệu dược”. Người xưa coi thở bụng là phương pháp luyện công tốt nhất, được sử dụng trong võ thuật và phép tu tiên để trường sinh bất lão. Thực ra cơ hoành chỉ di chuyển được khoảng 7 cm thôi, chưa quá rún, cũng đã đưa vào hơn 1,5 lít không khí rồi. Nhưng, cần để ý, ráng sức thở sâu quá sẽ dễ bị “tẩu hỏa nhập ma”.

2) Dùng ý dẫn khí đến những nơi mình muốn có được không? Chẳng hạn đến tận ngón tay, ngón chân, các khớp đang đau nhức? Được. Ý dẫn các pháp mà! Về sinh học, hệ thống mao mạch dài đến 100.000 km (hai vòng rưởi xích đạo quả đất chớ ít gì!) dẫn khí đến tận từng tế bào trong cơ thể con người. Mỗi tế bào thực chất là một… sinh vật, chúng hấp thu Oxy để tạo năng lượng. Dùng ý dẫn khí là một cách nói, nhấn mạnh khả năng đưa khí lưu chuyển toàn thân, đến từng tế bào nhờ hệ thống mao mạch này. Hiện tượng viêm trong y học – sưng, nóng, đỏ, đau- chính là đưa máu dồn về nơi có bệnh để chữa trị, tập trung Oxy nhiều đến đó để tăng cường năng lượng.

DHN

3) Tôi học cách thở âm và thở dương? Thở dương là đưa hơi qua mũi, theo nhâm mạch xuống đan điền, hậu môn, rồi nhíu hậu môn lại; thở âm là đưa hơi lên đỉnh đầu, theo đốc mạch đến hậu môn, nhíu hậu môn lại… để chữa trị các trạng thái âm và dương của thân tâm đúng không? Đúng. Bí quyết nằm ở chỗ “nhíu hậu môn”. Những thứ khác thực chất vẫn là thở bụng, thở sâu. Khi vỏ não tập trung vào điều này thì không thể cùng lúc tập trung vào điều khác. Hai người sắp đánh nhau mà nghe động đất sợ quá bỏ chạy quên đánh nhau. Cái “sợ” đã thay chỗ cho cái “giận” ở vỏ não. Một người ở trạng thái buồn bã (âm) hay trạng thái kích động (dương) mà biết tập trung vào hơi thở sâu, tập trung vào chuyện “nhíu hậu môn” thì “công tắc” đã chuyển sang hướng khác ở vỏ não.

4) Nghi ung thư, làm xét nghiệm không có gì, chỉ bị cao huyết áp (HA). Mua máy đo HA về đo mỗi ngày cả chục lần, lúc nào cũng cao, chỉ khi uống vài ly thì HA mới xuống? Một tỷ phú Mỹ thường đọc báo y học nghi mình bị ung thư. Khám bác sĩ, bình thường. Không tin, đến bác sĩ khác. Cuối cùng gặp một bác sĩ giỏi, biết ngay là ung thư. Mừng vì mình chẩn đoán bệnh giỏi hơn các bác sĩ, tỷ phú hiến hết tài sản rồi đi chu du khắp thế giới trước khi chết, mời cả cô y tá xinh đẹp của bác sĩ cùng đi. Sáu tháng sau, dẫn vợ -cô y tá bấy giờ đã là vợ- về thăm bác sĩ, hoàn toàn khỏe mạnh. Bác sĩ cười: ông chỉ “bệnh tưởng”! Vụ HA thì chính cái máy đo là thủ phạm. Mỗi lần đo là mỗi lần lo lắng, căng thằng nên HA tăng cao. Khi có vài ly vào thì hết lo, hết căng thẳng.

* * *

Nhưng thiền không dừng lại ở đó. Nó mở ra những khoảng mênh mông bất khả tư nghì!

Candle

ĐỖ HỒNG NGỌC
Đọc tiếp ...

Sau 60 tuổi người ta mới biết rõ rằng....




Đây là cái clip hình ảnh đẹp của một số nơi trên thế giới, và trên đó người ta viết những lời hay ý đẹp, chỉ tiếc là người ta viết bằng tiếng Hoa, mà bạn bè mình đa số thì giỏi tiếng Anh, tiếng Pháp ...

Ở mỗi trang của từng hình ảnh người ta nói về những cảm tưởng của con người mà khi đến ngưỡng tuổi sau 60 người ta mới có thể cảm nhận được về bản thân, về vạn vật chung quanh... cái nhân sinh quan của con người sẽ thay đổi theo thời gian..

Mình cắt nó ra và ghép lại đưa vào blog này tặng các bạn mình, tạm xem hình đẹp đã nhé. Hôm nào rãnh mình sẽ dịch sau vậy...



Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

Lễ Thành hôn của con trai tại White Palace - 11/9 - Album 1


Sáng thứ bảy của con ...
Vì buổi chiều chỉ đãi khách, nên chưa sửa soạn phòng Tân Hôn.


    Con mình lập gia đình vào ngày 18/9/2010 (11/8 Canh Dần), nhưng vì hôm cưới thì nhà hàng đã chật chỗ, chỉ còn ở dưới tầng hầm, dù rằng tầng hầm cũng rất đẹp, nhưng thấy tù túng quá, nên gia đình quyết định đãi khách trước một tuần, có lẽ như vậy thì tôn trọng bạn bè hơn, cho nên đãi khách xong thì hai con ai về nhà nấy, để đợi đến ngày cưới chính thức thì gia đình mới tổ chức rước dâu về cúng gia tiên và chính thức thành gia thất.

    Vì vậy gia đình sẽ có hai album hình, một album cho ngày 11/9 và một album cho ngày cưới của các con. Và đây là album bên lề, trước thềm của buổi lễ thành hôn mà mình chụp trong khi chờ các con đến lễ đường, và vài bức khi cả gia đình tiễn xong khách ra về... hihi vẫn còn nhiều hình lắm của các bạn, chờ xem nhé.

    Trong khi chờ lấy đĩa hình của Le Blanc nơi chụp hình cưới của con, thì mình post đỡ những tấm hình dùng camera của gia đình chụp hôm làm lễ thành hôn đãi khách tại White Palace, khi nào lấy đĩa hình về mình sẽ post lên cho các bạn cùng xem và chia vui với gia đình mình nhé.

    Hôm đó có máy của nhà hàng chụp thì đã đưa lên internet rồi, còn ở tiệm chụp hình cưới thì phải chờ lấy đĩa, cho nên đa số thấy hình chụp ở đây các bạn sẽ thấy đứng đó mà mắt nhìn về hướng khác là vì vậy.

    Cám ơn các bạn đã chia vui cùng với mình nhé!
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 8 tháng 9, 2010

Con bước vào dòng đời...

Start:     Sep 11, '10 6:00p
End:     Sep 18, '10 10:00a
Location:     TP.HCM
    Hoa cuoi

    CÁC BẠN THÂN THƯƠNG !

    Vài hôm nữa, mình sẽ tổ chức lễ thành hôn cho con trai lớn của mình.
    Đường xa, nên mình chỉ vài giòng GỬI TIN VUI này, để chia sẻ với các bạn, cái niềm vui lớn nhất của đời người.

    Vậy đó cháu sắp thành hôn, đã chính thức bước và hòa vào dòng đời thênh thang của phận người này...

    CÁM ƠN CÁC BẠN BAO LÂU NAY ĐÃ CHIA SẺ BUỒN VUI CÙNG MÌNH Ở NƠI TRANG BLOG NÀY.

    http://huynhtran.multiply.com/reviews/item/22

    Con trai ơi! Mẹ cầu nguyện Tổ Tiên gia hộ cho hai đứa con.
    Mong các con luôn vững bước bên nhau, để cùng đi về hướng đi của cuộc đời mình.


    Cac con



Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010

Bớt kỹ thuật thêm nhân văn… Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc

http://www.dohongngoc.com/web/nghien-cuu-khoa-hoc-giang-day/bot-ky-thuat-them-nhan-van/comment-page-1/#comment-3362
Bớt kỹ thuật thêm nhân văn…
Author: support3
• Thứ Ba, Tháng Tám 31st, 2010

DHN
Khi người thầy thuốc dùng thuốc kích thích làm sớm rụng một cái trứng, chọc hút nó ra rồi nuôi dưỡng trong một môi trường cho nó chín muồi; sau đó lọc trong hàng tỷ tinh trùng ướp sẵn trong tủ lạnh, chọn lấy một con cứng cáp, rã đông, đợi nó đủ sức ngọ ngoạy rồi bơm thẳng vào cai trứng kia, thế là đã có thể tạo ra một… con người mới – thì y học tưởng như đã có thể thay thế được… Tạo hóa! Khi vẽ xong được bản đồ gène, người ta cũng hy vọng rồi đây sẽ có một công nghệ can thiệp trực tiếp vào gène người, chọn được màu mắt, màu tóc, lông mi, tình cảm, trí tuệ, ưng ý để phối hợp với nhau làm nên một mẫu người lý tưởng. Bộ phận nào trong cơ thể coi bộ hơi cũ, hơi quá đát một chút, thì có thể ra siêu thị sinh học mua ngay một cái mới để thay. Người ta cũng chế được các loại áo khi mặc vào sẽ cho biết ngay tình trạng tim mạch, nhiệt độ cơ thể mỗi lúc mỗi nơi; chế ra loại toilet khi ngồi vào lập tức hiện lên các thông số phân tích tình trạng phân, nước tiểu các thứ… Và như vậy là rồi đây con người sẽ suốt ngày mặc sức mà loay hoay với vô số nhưng thông tin chằng chịt đó, và sẽ dựa vào đó mà ứng xử từng ngôn ngữ, hành vi… Khuynh hướng biến y khoa thành một ngành công nghiệp, một ngành kinh doanh dịch vụ kiếm lợi nhuận nhanh chóng và dễ dàng, xa lạ với truyền thống nhân bản của ngành y, hiện đang có vẻ như thắng thế.

Thế nhưng con người có lẽ rồi vẫn mãi mãi là con người với tất cả những niềm đau nỗi khổ của nó. Y khoa là ngành học thiết thân với con người, một con người trần trụi – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng – nên người thầy thuốc không thể không có một chương trình đào tạo phù hợp ở mỗi giai đoạn phát triển kinh tế xã hội.

Một giáo sư Mỹ có lần đến làm việc tại một trường Y thành phố đã nói với chúng tôi: Chương trình đào tạo y khoa nên bớt kỹ thuật mà thêm nhân văn! Một chương trình đào tạo y khoa tốt nhất sẽ phải theo một nguyên tắc chung là không ngừng đổi mới để phù hợp với sự phát triển.

Ở Mỹ hiện có 126 trường Đại học y khoa công và tư với chương trình đào tạo bác sĩ y khoa (MD) tổng quát 8 năm sau trung học phổ thông và 4 năm sau cử nhân, nhưng sau đó để có thể hành nghề, còn phải học thêm chuyên khoa tối thiểu 3 năm nữa. Họ tổ chức các kỳ thi tuyển vào y khoa gồm cả các môn khoa học lẫn văn chương và kiến thức tổng quát cho chương trình đào tạo 8 năm. Riêng các trường có đào tạo 4 năm sau cử nhân, trong đó có đại học y khoa Harvard, tuyển chọn sinh viên qua một kỳ thi tuyển gọi là MCAT (medical college admission test) và qua một cuộc phỏng vấn.

Từ năm 1985, Đại học y khoa Harvard đã đưa chương trình New Pathway vào dạy thử nghiệm lớp đầu tiên, sau những đợt lượng giá thấy có hiệu quả tốt đã được mở rộng ra toàn trường. Mục tiêu của chương trình này là cung cấp cho sinh viên nhưng kiến thúc tổng hợp, lồng ghép và uyển chuyển, những kỹ năng tự học và nhạy cảm với thế giới người bệnh, quan tâm tới con người về mặt sinh học cũng như quan tâm các mặt kinh tế y tế, đạo đức y học – trọng tâm là phục hồi mối quan hệ giữa người với người qua cải thiện tiếp xúc giữa thầy thuốc với bệnh nhân và đẩy mạnh việc phòng bệnh cũng như nâng cao sức khỏe của cộng đồng. Phương pháp dạy có nhiều đổi mới: giáo dục chủ động, nhóm nhỏ với sự kèm cặp (tutorial) rất sát, lấy sinh viên làm trọng tâm. Mỗi nhóm sinh viên từ 5 đến 7 người được giao cho 3 vị thầy (một về y học xã hội hoặc tâm lý, một về nội khoa và một về các chuyên khoa khác). Sinh viên được kèm cặp suốt bốn năm học và thi không chỉ lấy điểm làm bài mà còn thông qua sinh hoạt nhóm nhỏ này. Kiểu học kèm cặp dựa trên vấn đề (problem-oriented) và dựa trên các trường hợp cụ thể (case-based tutorial) giúp sinh viên không bỡ ngỡ khi tiếp cận thực tế, cách nhìn người bệnh toàn diện, không chỉ chú trọng về mặt sinh lý, bệnh tật mà cả về mặt tâm lý, xã hội của cá nhân cũng như của cộng đồng, đan xen lâm sàng và cận lâm sàng để không tách con người thành nhiều “mảnh vụn”. Với phương pháp này, người sinh viên phải tự học rất nhiều chứ không chỉ học những điều thầy dạy. Sinh viên được khuyến khích tranh luận, đưa ra những nhận xét cá nhân; phải đọc nhiều tài liệu bên ngoài những tài liệu hướng dẫn của thầy và nhà trường. Sinh viên còn buộc phải đọc thêm cả những tác phẩm văn học có liên quan đến “kiếp người” như của Joyce, Conrad, Tolstoy, Camus, Kafka, Williams…

Nhưng môn quan trọng mà trường rất tự hào đã đưa vào chương trình mới chính là: quan hệ thầy thuốc – bệnh nhân (patient –doctor course), dạy suốt bốn năm ở trường, mỗi tuần vào một buổi chiều. Môn học này gồm những buổi tiếp xúc bệnh nhân ở lâm sàng (bệnh viện, phòng khám tư của các giảng viên), còn kèm cặp trên các ca bệnh điển hình và tiếp xúc người bệnh, học cách phỏng vấn, hỏi bệnh sử, làm bệnh án, tìm hiểu các vấn đề tâm lý, hoàn cảnh xã hội của bệnh nhân và gia đình, cách giải thích nguyên nhân gây bệnh của bệnh nhân, mối giao tình giữa thầy thuốc với bệnh nhân và giữa gia đình với người bệnh…

Các nhà thiết kế Chương Trình Mới rõ ràng muốn đào tạo những người thầy thuốc vừa kỹ thuật vừa nhân văn. Chính vì thế, chương trình không chỉ lấy cử nhân khoa học (BS) mà lấy cả cử nhân văn chương (BA) vào học, miễn là có đủ số chứng chỉ bắt buộc về sinh học, hóa học, vật lý học. Có những sinh viên vốn là họa sĩ, nhà báo, nhà tâm lý, nhân viên xã hội, nhà nhân chủng học… đã trở thành các thầy thuốc qua chương trình New Pathway này.

Hơn 40 năm trước, khi chúng tôi thi vào trường Y, ngoài các môn toán, hóa, sinh, ngoại ngữ, còn phải trả lời 20 câu hỏi về kiến thức tổng quát như ai là thầy thuốc giỏi thời Đông Châu liệt quốc, thời Tam Quốc, cuộc đời Hải Thượng Lãn Ông, Hippocrate, và đặc biệt về giá gạo và giá than trên thị trường lúc bấy giờ… Ngày nay thí sinh chỉ phải thi 3 môn: Toán, Hóa, Sinh. Và dĩ nhiên, toán sẽ là môn quyết định!

BS Đỗ Hồng Ngọc
Category: Nghiên cứu khoa học, giảng dạy | Tags: Bớt kỹ thuật thêm nhân văn…, Bot ky thuat them nhan van..., BS Đỗ Hồng Ngọc, BS Do Hong Ngoc, Thay thuoc, Thầy thuốc
You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.
6 Responses

1.
hahahana nói:
31/08/2010 lúc 5:41 chiều

có lần vào Thư viện, trong lúc tìm tài liệu con vô tình thấy 1 cuốn sách về danh nhân y khoa của Thế giới, cuốn sách xuất bản khá lâu và tất nhiên nó còn… mới tinh. Đọc được vài “ông” trong số mấy ngàn vị, con nghỉ vì không biết đọc để làm gì bởi chắc chắn cả thi lý thuyết và lâm sàng không ai hỏi tên thật cuả Hải Thượng Lãn Ông… điều đó đồng nghiã với việc nếu ngày xưa thi Y thì con đã rớt từ vòng… gửi xe rồi, hú hồn :P
2.
Ái việt nói:
01/09/2010 lúc 11:09 sáng

Thầy thuốc bây giờ – bao giờ cũng “đòi” bệnh nhân phải làm đủ các CLS (dù rằng có khi rất thừa) mà ít hỏi bệnh để có được một chẩn đoán cụ thể trên bệnh của bệnh nhân.
Bác sĩ thường tìm và đòi hỏi những triệu chứng “hoàn hảo” như trong sách vở hơn là một bệnh thực tế, một biểu hiện ban đầu … Vì thế, dù có đủ các dữ kiện nhưng vẫn phải điều trị bao vây; và bó tay với cái “tâm bệnh” kèm theo của bệnh nhân.
Làm sao đây anh?
3.
HC ninh hoa nói:
01/09/2010 lúc 1:49 chiều

Newton làm việc suốt ngày trong phòng thí nghiệm. Ông không muốn tiếp bất cứ ai trong giờ làm việc ngoại trừ mẹ con cô mèo. Ông dặn người giúp việc đục hai lỗ tròn trên vách ván. Cái lớn dành cho mèo mẹ. Cái nhỏ dành cho mèo con . Tất nhiên cái “cửa nhỏ” bị thừa vì cả hai mẹ con luôn cùng nhau chui qua cái “cửa lớn”.
Mọi người thường lấy câu chuyện này để chế nhạo tính đãng trí của các nhà khoa học. Họ có thể tính toán nhưng việc cao siêu nhưng không giỏi tính những việc thực tế bé nhỏ hàng ngay?
Tôi không nghĩ vậy.
Tôi cho rằng Newton khi nghĩ về chú mèo con ông nghĩ bằng trái tim chứ không nghĩ bằng khối óc vĩ đại của ông . Ông đã lo lắng cho chú mèo con bằng tâm hồn thơ trẻ của đứa bé lên năm .
HC ninh hòa
4.
TTM nói:
03/09/2010 lúc 8:28 sáng

Nghe hahahana viết: “điều đó đồng nghiã với việc nếu ngày xưa thi Y thì con đã rớt từ vòng… gửi xe rồi, hú hồn.”

Cũng thấy tí “buồn, lo” đó …. nhưng không sao, vì đều là thế hệ ưu việt mà, nên ngay từ bây giờ cố gắng lên vẫn còn kịp đó bạn nhỏ ơi!!!
5.
Bac Si Do Hong Ngoc nói:
05/09/2010 lúc 8:19 sáng

Mới gặp lại Thầy Huệ Tánh ở PT. Nhắc TTM thầy nhớ ngay, còn “tả” dáng người và nói nó học giỏi lắm, nhứt nhì gì đó. Thầy nhắc một loạt 4.5 người học trò cùng lớp. Thầy rất dễ thương, 83 tuổi, mà rất “tếu”. Thầy nhắn TTM, sổ sinh hoạt hiệu đoàn thầy còn giữ!
6.
TTM nói:
06/09/2010 lúc 4:47 chiều

Trời! đọc tin của BS mà M cảm động quá BS ạ! Cám ơn BS đã đưa tin nhé.

Năm đó, gần ba mươi năm sau giải phóng M mới đi tìm thầy, tiếc là thầy đi vắng, từ hôm note vào trang của BS đến nay M vẫn chưa có dịp trở lại PT để tìm thăm thầy nữa.
Sẽ cố gắng sắp xếp để trở về thăm thầy…
Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

HỮU HẠN - SINH - HOẠI VÔ THƯỜNG ...

Rating:
Category:Books
Genre: Arts & Photography
Author:TTM


    HỮU HẠN - SINH - HOẠI VÔ THƯỜNG

    Mấy ngày qua tôi quan sát đóa sen hồng nhỏ của tôi, có thể đối với mọi người, đi qua đi lại, thấy đó chỉ là đóa sen đẹp, bình thường đẹp như cái đẹp vốn sẵn có của những cành hoa sen.

    Riêng tôi, cứ mỗi lần có dịp đi ngang qua cái hồ nhỏ xíu ấy, là tôi lại ghé mắt vào xem sự diễn biến phát triển của nó.

    Mỗi tối, tôi lại chạy ra thăm chừng và đóa sen ấy, từ cái nụ nhỏ xíu nhô lên khỏi mặt hồ, nhánh của nó thoắt dài ra và lớn lên rất nhanh, nó giữ cái nụ lâu lâu, nhưng khi nở ra thì chỉ hé nở có một đêm, và hôm sau là nở ra trọn vẹn và hôm sau thì bung hẳn ra và lụi tàn đi rất nhanh.

    Một quá trình sinh hoại của một đóa sen đẹp, hoại đi, và rồi nụ sen khác lại nhú lên, để từ từ sinh và hoại diệt, đi về vô thường như ta thường thấy.

    Có người sẽ chẳng chú ý gì đến đóa sen ấy, có người bình thản nhìn và vứt đi những cánh sen rơi làm bẩn mặt hồ, có người sẽ suy tư về cái sinh và cái hoại ấy... trong cuộc đời hữu hạn này....

    TTM
    PP. Sep 5, '10 9:02 PM




"..SEN HỒNG MỘT NỤ, EM NGỒI MỘT THỦA.."

Photobucket

Photobucket


Photobucket


NỤ HOA VỪA NỞ..

Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


NHƯ TRONG MÙ SƯƠNG

Photobucket


TÔI VÀ NỤ HOA...

Photobucket


SEN NỞ ...

Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


HOẠI...

Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


ĐỨNG TRONG TRỜI XANH...

Photobucket


KẾT ĐÀI SEN...

Photobucket


Photobucket


KẾT HẠT...

Photobucket


LÁ SEN...

Photobucket


Photobucket


Photobucket


SINH HOẠI - VÔ THƯỜNG...




ĐÓA HOA VÔ THƯỜNG - TCS

"...Sen hồng một nụ, em ngồi một thuở
Một thuở yêu nhau có vui cùng sầu
Từ rạng đông cao đến đêm ngọt ngào
Sen hồng một độ, em hồng một thuở xuân xanh
Sen buồn một mình
Em buồn đến trọn mối tình ..."


Đọc tiếp ...

Bạn từ đâu đến..



Bạn từ đâu đến bạn ơi!
Đến thì nhớ nhé đôi lời thăm nhau..

free counters


Pageviews: 374,323 - 23/09/2016

Sắc tím Đài Đông

Sắc tím Đài Đông

Sương khói




Suy tư vầng trán thêm gầy
Em ơi! khói thuốc vàng tay vẫn buồn..





Và mây vẫn trôi giữa dòng đời.......
................ bụi bặm...
..... Người đi qua đời.. chợt.. ...
............cũ đến chẳng còn quen.......
................. TTM