Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Em đi bỏ mặc con đường..

Rating:
Category:Music
Genre: Classical
Artist:Trịnh Công Sơn.



      Em Đi Bỏ Lại Con Đường
      Trịnh Công Sơn


      Bỏ mặc căn nhà, bỏ mặc tôi
      Bỏ mặc nơi đây, bỏ mặc người
      Bỏ trăm năm sau, ngàn năm nữa
      Bỏ mặc tôi là, tôi là ai


        Em đi bỏ lại con đường
        Bờ xa cỏ dại, vô thường nhớ em
        Ra đi, em đi bỏ lại dậm trường
        Ngàn dâu cố quạnh, muôn trùng nhớ thêm


      Bỏ mặc đêm dài, bỏ mặc tôi
      Bỏ mặc gian nan, bỏ mặc người
      Bỏ xa xôi yêu và gần gũi
      Bỏ mặc tôi buồn giữa cuộc vui

      Bỏ mặc mưa về, bỏ chiều phai
      Bỏ mặc hư vô, bỏ ngậm ngùi
      Bỏ đêm chưa qua, ngày chưa tới
      Bỏ mặc tay buồn không bàn tay

      Bỏ mặc vui buồn, bỏ mặc ai
      Bỏ mặc chân không, bỏ mặc người
      Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé
      Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi





Đọc tiếp ...

Sau tết, tằn tiện lo bữa ăn..http://tuoitre.vn/Kinh-te/426604/Tan-tien-lo-bua-an.html

Đọc tiếp ...

Cúng sao giải hạn

http://www.phapamthuongchuyen.com/news.php?act=detail&id=182
    Cúng sao giải hạn
    Cập nhật ngày: 16/02/2011

    Hằng năm, cứ vào dịp đầu năm Âm Lịch, nhất là tuần lễ thứ hai trong tháng Giêng mà cao điểm là ngày Rằm, người Phật tử Việt Nam và Trung Hoa thường có lệ đi chùa dâng sớ cầu an cúng sao giải hạn.




    Vì là ngày Rằm đầu năm nên các chùa ở trong nước cũng như hải ngọai thường tổ chức lễ rất trọng thể nhằm đáp ứng nhu cầu của quần chúng Phật tử. Hầu như chùa nào cũng có chương trình cầu an đầu năm. Tuy nhiên vẫn còn một số chùa nhận ghi danh Phật tử cúng sao giải hạn vào ngày Rằm tháng Giêng.

    Đến thăm một ngôi chùa khá lớn và nổi tiếng tại Hà Nội vào dịp đầu năm vừa qua, chúng tôi cũng thấy chương trình cầu an đầu năm từ ngày mồng tám đến ngày Rằm, có cúng sao giải hạn.

    Lễ Phật xong, chúng tôi vào phòng khách thăm thầy trú trì. Trong phòng cũng khá đông Phật tử đến nhờ thầy xem tuổi, xem sao hạn và ghi danh vào danh sách cần cúng sao giải hạn.

    Chúng tôi nghe thầy nói với một Phật tử: “Phật tử năm nay sao Thái Bạch, vào hạn khánh tận, thái bạch là sạch cửa nhà, phải dùng tám ngọn đèn hay tám ngọn nến làm lễ hướng Tây, mỗi tháng cúng vào ngày Rằm, khấn đức Thái Bạch Tinh Quân”.

    Tới lượt Phật tử khác và cứ như thế, người vào người ra mang trong lòng nỗi buồn vui đầu năm theo những vì sao đã an bài cho đời mình trong năm.

    Tôi rời chùa mà lòng như không vui, tự hỏi ai đã đem tập tục cúng sao giải hạn vào nơi già lam, biến chốn thiền môn nghiêm tịnh thành nơi thờ cúng Thần Tiên, cầu hên xui may rủi cho con người và cũng thương thay cho những ai đặt lòng tin không đúng chỗ, trao phận mình cho người khác sử lý qua việc khấn sao xin giải trừ hạn xấu.

    Thật ra, lễ Rằm Tháng Giêng, còn gọi là lễ Thượng Nguyên là lễ hội dân gian ở Việt Nam, được du nhập từ nước láng giềng Trung Hoa phương Bắc.

    Gọi Thượng nguyên là cách phân chia theo Âm lịch:
      Thượng nguyên (Rằm tháng Giêng),
      Trung nguyên (Rằm tháng Bảy)
      và Hạ nguyên (Rằm tháng Mười)

    của hệ thống lịch tính theo mặt trăng.

    Theo một số sách Trung Hoa, như Đường Thư Lịch Chí, quyển 18 thì có chín ngôi sao phát sáng trên trời. Có sách nói là bảy sao, rồi về sau có sách thêm vào hai sao La Hầu và Kế Đô.

      Chín vì sao đó là Nhật Diệu, Nguyệt Diệu, Hỏa Diệu, Thủy Diệu, Mộc Diệu, Kim Diệu, Thổ Diệu, La Hầu và Kế Đô. Có sách thêm sao Thái Bạch nữa thành mười sao.

      Chín vì sao này hay còn gọi là Cửu Diệu là các sao phối trí theo các phương, sắp xếp theo mười hai chi và ngũ hành.


    Theo sách này cho rằng thì hàng năm mỗi tuổi âm lịch chịu ảnh hưởng của một vì sao gọi nôm na là sao chiếu mạng. Do đó có năm gặp sao tốt, có năm gặp sao xấu. Hai sao La Hầu và Kế Đô là sao xấu, là loại ám hư tinh vì hai sao này chẳng thấy được mặt trời.

    Đó là theo tập tục dân gian vốn có từ thời xa xưa mông muội, khi mà con người cảm thấy quá bé nhỏ trước thiên nhiên, bị đủ loại bệnh hoạn mà chưa tìm ra thuốc chữa, cho là vì các vị Thần trừng phạt, nên sợ sệt trước đủ mọi loại Thần mà họ có thể tưởng tượng ra được, từ thần Sấm, thần Sét, thần Cây Đa, cây Đề, thần Hổ, thần Rắn, thần Núi, thần Sông (Hà Bá) v.v…

    Nhưng căn cứ vào kinh sách liễu nghĩa của nhà Phật, theo lời Phật dạy trong Pháp Tứ Y : "y cứ theo kinh liễu nghĩa, chẳng y cứ theo kinh không liễu nghĩa", thì chúng tôi thấy không có ngôi sao nào chiếu vào con người mà nhờ đó được phúc lợi hay mang tai họa và cũng không có một nghi lễ nào gọi là cúng sao giải hạn cho Phật tử cả.

    Tuy vậy, vẫn có một số ít chùa, ở những vùng địa dư còn chịu nhiều ảnh hưởng truyền thống tín ngưỡng dân gian đa thần, thì các vị tu sĩ Phật giáo cũng đành phải, gọi là tùy duyên hóa độ, tùy theo niềm tin của đa số quần chúng sơ cơ học đạo giải thoát, mà tổ chức các buổi lễ lạc, bên cạnh những nghi thức thuần túy Phật giáo, mục tiêu cũng vẫn là dùng phương tiện để hóa độ chúng sinh, từ từ chuyển tâm họ quay về bờ Giác.

    Ngoài ra, cũng có một số chùa ở chốn thị thành, mặc dầu biết việc cúng sao giải hạn là không phù hợp với chính pháp nhưng vẫn duy trì, hoặc do nhu cầu phát triển chùa cần sự trợ giúp của thí chủ, hoặc vì lo ngại Phật tử sẽ đi nơi khác hay theo thầy bùa, thầy cúng mà tội nghiệp cho họ phải xa dần Phật đạo.

    Tại sao chúng tôi nói là không có ngôi sao nào chiếu vào con người mà nhờ đó được phúc lợi hay mang tai họa và cũng không có một nghi lễ nào gọi là cúng sao giải hạn cho Phật tử cả. Bởi vì tất cả họa và phúc mà con người có được đều là do nhân quả của chính người ấy làm nên.

    Bảy ngôi sao, chín ngôi sao hay mười ngôi sao nói ở trên là do chính con người đặt tên và vẽ cho mỗi ngôi sao mang một đặc tính, chứ đức Phật không hề nói về chúng.

    Ngài dạy chúng ta về nhân quả. Ngài dạy rằng không có quả nào từ trên trời rơi xuống, hoặc dưới đất hiện lên, mà đều do các hành động qua tâm, khẩu và ý của con người tạo ra. Con người tạo nhân tốt lành thì quả tốt lành nhất định đến.

    Thí dụ như chúng ta muốn có cam ngọt thì chúng ta phải chọn giống hay chiết cành từ cây cam ngọt, như cam Texas chẳng hạn. Thêm vào đó chúng ta phải chăm sóc, bón phân, tưới nước đúng thời kỳ, thì thế nào chúng ta cũng sẽ hái được cam ngọt.

    Tương tự như vậy, mọi sự thành công hay thất bại trong đời của mỗi người không phải do ai ban phát cho, mà do những cái nhân chúng ta tạo nên từ trước, khi nhân duyên đầy đủ thì quả thành. Những nhân duyên xấu do chúng ta tạo tác sẽ trổ quả xấu, những nhân duyên tốt sẽ trổ qủa tốt.

    Nhà Phật có câu “muốn biết thời quá khứ chúng ta đã gieo nhân gì thì cứ nhìn cái quả mà chúng ta đang lãnh. Muốn biết tương lai chúng ta ra sao thì cứ nhìn cái nhân chúng ta đang gieo trồng trong hiện tại”; Tuy nhiên, nhân quả không đơn thuần mà rất đa dạng, trùng trùng, chẳng phải chỉ do trực tiếp ở đời hiện tại mà lại có thể do ảnh hưởng từ nhiều đời trong quá khứ, ngoại trừ những người tu hành liễu đạo, tới được trạng thái "Tâm Không" thì: "Liễu tức nghiệp chướng bổn lai không"(Vĩnh Gia Huyền Giác).

    Cầu xin quả tốt lành mà không chịu gieo nhân tốt lành, sợ hãi quả xấu, sợ hãi tai họa xảy đến, mà không dừng tay tạo nhân xấu, sự cầu xin ấy chỉ là việc hoang tưởng.

    Phật giáo dạy rằng bất luận việc gì xảy đến cho chúng ta, đều do một hay nhiều nguyên nhân, chớ không do ngẫu nhiên, thời vận hên xui hay số mạng an bài.

    Đối với Phật giáo, không có ngày nào xấu, mà cũng không có ngày nào tốt, mà cũng không có sao hạn xấu tốt. Nếu ta đi coi xăm, bói quẻ, coi sao, coi hạn, thầy nói ngày ấy tốt mà lại đi làm những chuyện không tốt lành, như ăn trộm, gây gỗ, đánh nhau, giết người, chắc chắn chúng ta sẽ bị pháp luật trừng trị và ngày tốt do ông thầy nói ấy trở thành ngày xấu ngay.

    Như vậy ngày tốt, ngày xấu không có cơ sở, chỉ là do con người bày ra mà thôi. Lại thí dụ có hai đạo quân giao tranh, đều chọn ngày tốt và giờ hoàng đạo ra quân, vậy mà chỉ có một bên thắng, và cả hai bên, dù thắng dù thua, cũng đều có tử sĩ và thương binh. Chọn ngày tốt mà làm việc giết người thì quả trổ ra sẽ có chết chóc là vậy.

    Đối với sự cúng sao giải hạn, nếu chỉ mua sắm lễ vật mang lên chùa để xin thầy cúng sao La Hầu, Kế Đô hay Thái Bạch gì đó để giải hạn xấu giùm thì nghịch lại lý Nhân Qủa.

    Nếu vị thầy cầu xin đức Thái Bạch Tinh Quân, đức La Hầu Tinh Quân, … tha tội, giải hạn xấu nổi thì những người giầu có cứ tạo ác rồi sau đó xin thầy cúng sao giải hạn cho tai qua nạn khỏi, cho khỏi bị tù tội, tạo nhân ác mà hưởng được quả thiện, thì toàn bộ nền đạo lý xây dựng trên quan điểm về lý Nhân Quả mà nhà Phật rao giảng phải sụp đổ sao?

    Có người hỏi rằng, nếu chỉ tin vào quy luật Nhân Quả thì có nên cúng bái Cầu Siêu, Cầu An không?

    Xin thưa, cúng bái Cầu Siêu, Cầu An khác với cúng Sao giải hạn.

    Trường hợp Cầu Siêu, đó là một hình thức tưởng niệm người đã qua đời, với tâm thành ước mong thần thức người quá vãng được sinh về nơi tốt đẹp. Chuyện lời cầu có được đáp ứng hay không thì chưa ai chứng minh bằng khoa học được. Nhưng lòng thương nhớ mà thân nhân dành cho người quá vãng nếu được biểu lộ bằng những buổi lễ trang nghiêm, với niềm tin tưởng thành kính, chí tâm cầu nguyện cho người quá vãng, thì nếu như thần thức người quá vãng còn trong trạng thái thân trung ấm, sẽ có thể có cảm ứng tốt mà vơi đi nỗi buồn rầu, lo sợ, sân hận, có thể tạo được cơ hội cho nghiệp lành dẫn dắt mà tái sanh.

    Ngay như những buổi cúng giỗ, nếu gia đình người quá vãng có thể thiết lễ trên chùa, cùng nhau vì người quá vãng mà tụng một thời kinh, dùng một bữa cơm chay tịnh, thì ngoài biểu tượng của lòng hiếu thảo từ con cái hướng lên cha mẹ, hoặc tình thương mến đối với người thân nhân đã qua đời, cũng còn là một duyên lành của những người tham dự với nhà Phật khởi lên từ kỷ niệm đối với người quá vãng.

    Còn trường hợp lễ Cầu An thì chúng tôi thiết nghĩ, nếu muốn có được kết quả tốt thì chính người bệnh phải cùng với thân nhân tham dự buổi lễ. Mà phải tham dự với tâm niệm chí thành. Người bệnh và tất cả thân nhân đều đồng tâm chí thành tụng niệm, thì ngay trong những giờ phút chí thành đó, tâm họ đã thanh tịnh. Nhà Phật quan niệm rằng tất cả Thân và Tâm đều vô thường, cho nên khi Tâm chuyển thì nghiệp chuyển, nghiệp chuyển thì bệnh chuyển. Bệnh là do Thân, Khẩu, Ý Nghiệp xấu tạo nên.

    Có câu: "Tâm được tịnh rồi, tội (nghiệp) liền tiêu".

    Vậy muốn Cầu An cho có kết quả thì ngoài vị thầy, chính người bệnh và thân nhân phải cùng nhau hành trì để cho Tâm được tịnh. Sự kiện thân nhân nên cùng tụng niệm là để cho người bệnh được tăng trưởng niềm tin khi thấy có bạn đồng tu, chứ nhân vật chính vẫn phải là người bệnh. Còn như chỉ đưa tiền cho vị thầy để nhờ thầy tụng niệm giùm, rồi xoa tay hoan hỉ về nhà chờ kết quả thì trái quy luật nhân quả. Vị thầy tụng niệm thì Tâm thầy tịnh, người bệnh không được ảnh hưởng, ngoại trừ chút hy vọng.

    Đức Phật là vị đạo sư, Ngài không làm chuyện bất công là ban phước hoặc giáng họa cho ai, đã dạy chúng ta rằng phải tạo nhân lành để hưởng quả tốt trong Nhân Thừa. Rồi Ngài dạy chúng ta con đường để thăng tiến trong năm Thừa của nhà Phật, từ Nhân Thừa, Thiên Thừa, Thanh Văn Thừa, Duyên Giác Thừa và Bồ Tát Thừa, rồi đi tới giải thoát khỏi luân hồi sinh tử.

    Quý vị tu sĩ trong đạo Phật là Trưởng Tử Như Lai, hiển nhiên là phải nối tiếp bước chân của Đức Phật mà soi chiếu Ánh Đạo Vàng cho Phật tử, dạy Phật tử những điều Phật dạy trong kinh. Quý vị tu sĩ Phật giáo không phải là những người môi giới giữa Thần Thánh và tín đồ như tu sĩ của một số tôn giáo khác, tự nhận là có thể cầu xin Thần Thánh ban ơn giáng họa được. Chúng ta cần dùng trí tuệ để hiểu rõ con đường Giải Thoát của nhà Phật.

    Trong kinh Phật Giáo Nguyên Thuỷ (kinh Trường Bộ), Đức Phật đã khuyên các thầy Tỳ Kheo, những người đã thọ dụng sự cúng dường của tín thí Phật tử, không nên thực hành những tà hạnh như: “chiêm tinh, chiêm tướng, đoán số mạng, xem địa lý, xem mặt trăng, mặt trời, các sao mọc lặn, sáng mờ, … sắp đặt ngày lành để đưa (rước) dâu hay rể về nhà, lựa ngày giờ tốt để hòa giải, lựa ngày giờ tốt để chia rẽ, lựa ngày giờ tốt để đòi nợ, lựa ngày giờ tốt để cho mượn hay tiêu tiền, dùng bùa chú để giúp người được may mắn, dùng bùa chú để khiến người bị rủi ro, dùng bùa chú để phá thai, dùng bùa chú làm cóng lưỡi, dùng bùa chú khiến quai hàm không cử động, dùng bùa chú khiến người phải bỏ tay xuống, dùng bùa chú khiến tai bị điếc, hỏi gương soi, hỏi phù đồng thiếu nữ, hỏi thiên thần để biết họa phước, …”

    Ngoài ra, cũng trong kinh Nguyên Thuỷ (Giải Thoát Kinh), Đức Phật đã dạy về giáo pháp của chư Phật. Ngài dạy rằng:

      “Ai hành trì chánh Pháp
      Là cúng dường Đức Phật
      Bằng cách cao quí nhất
      Trong các sự cúng dường…”


    Pháp mà Ngài dạy có thể tóm lược trong ba điều, đã trở thành quen thuộc với mọi người Phật tử:

      “Không làm các việc ác
      Siêng làm các việc lành
      Thanh tịnh hoá tâm ý…”


    Như vậy, nếu mỗi Phật tử đều hành trì ba điều Đức Phật dạy kể trên thì giờ nào, ngày nào, tháng nào hay năm nào cũng đều là giờ hoàng đạo, là ngày tốt, tháng tốt và năm tốt cả; đâu cần phải đi nhờ thầy cúng sao giải hạn nữa. Và hành trì như thế mới là cách cúng dường cao quý nhất trong các cách cúng dường Đức Phật.

    Hoàng Liên Tâm





Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

58 cành hoa hồng vàng!






Hôm nay là sinh nhật của mình đó các bạn ạ! Đêm hôm qua mình đã ngồi đếm thời gian trôi.. cứ đếm mãi..
http://huynhtran.multiply.com/reviews/item/57/57

Sáng sớm đang mơ ngủ thì có điện thoại của Mun đen thui gọi từ VN, rồi lúc đang ngồi trong phòng họp từ xa, ở văn phòng bên đây thì gồm ông Chairman, CEO và 2 manager, ngoài ra còn 3 văn phòng ở Taiwan và Thượng Hải nữa, mình đang ngồi với cái laptop để trình chiếu các báo cáo, thì "tịch, tịch.." tiếng mấy cái tin nhắn cứ liên tục từ YM và skype vào máy mình, trong đó có các con, có cả Khúc và chị Bống nữa... các bạn đang chúc "HAPPY BIRTHDAY Pà già"... những tin nhắn đó hiện lên màn hình của phòng họp... hihi.. chẳng phiền hà gì, hôm nay là sinh nhật của mình mà!

Chợt thấy ấm lòng.

Tôi đi làm xa, nên mấy hôm về phép tháng 1/2011, vì biết tháng tới khi tôi về nhà thì đã cận tết, sẽ không có thời gian, nên những ngày 14-15-16/1/2011 mấy cha con đã thay phiên chở tôi đi... chọn quà. Và hôm tết về nhà, lúc về thăm các em, thì các em cũng ngậm ngùi nói "Năm nay sinh nhật của chị mà chị lại không ở nhà... ". Các em tôi lúc nào cũng nhớ chị, nhớ bao năm qua với những ngày sinh nhật đầm ấm bên chị... Nên hôm mùng 4 tết, biết chiều chị đi làm xa, từ sáng sớm các em đã đến nhà chơi tết với tôi và chúc sinh nhật cho tôi nữa... kể nữa thì biết bao là tình cảm của gia đình, của con cái, của em út, của bạn bè dành cho tôi... Thật là hạnh phúc. Vậy mà tối hôm qua tự nhiên tôi thấy buồn, một mình ngồi đếm thời gian trôi. Làm cho các con tôi, khi nghe giọng tôi qua voice chat, chúng đã vội vàng bật webcam lên để xác nhận và nhìn mặt mẹ, mà mẹ tội gì bật webcam lên cho các con thấy cái mặt buồn thiu của mẹ! Thế là khi tôi thấy mặt ba đứa con và dâu.. tự nhiên lại hết buồn. Sao lại buồn nhỉ ? Có lẽ tại cái tuổi... nó làm mình có chút tủi thân.

Trưa nay, sau khi họp xong trở về bàn làm việc, thì các em trong văn phòng ôm vào phòng tôi một bó hoa - một bó hoa hồng vàng với 58 đóa - màu vàng vời vợi. Tôi cũng hiểu ý nghĩa các loài hoa, dù ý nghĩa xấu hay tốt, dù buồn hay vui, thì có sao đâu, tất cả ý nghĩa cũng đều do con người nghĩ mà đặt ra thôi mà...


Lần đầu tiên tôi có một sinh nhật với 58 đóa hoa hồng vàng...





Cám ơn các em, những em ở xứ người đã cùng tôi cặm cụi bao tháng ngày qua...
Cám ơn gia đình thân thương, cám ơn các bạn tôi, từ sáng đã gởi qua yahoo messenger và skype cho tôi biết bao nhiêu tin nhắn, gửi qua Multiply biết bao nhiều là hoa và những lời nhắn nghịch ngợm.. thân thương ...
Cám ơn Ngọc Yến đã cặm cụi làm cái video clip nhạc để tặng tôi.
http://huynhtran.multiply.com/video/item/62/62

Cám ơn về tất cả nhé! Chúc tất cả chúng ta đều thân tâm thường an lạc...


Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 24 tháng 2, 2011

Đếm thời gian...


Rating:
Category:Books
Genre: Biographies & Memoirs
Author:TTM





    Năm xưa, một hôm khi về đến nhà thì thấy trên tường chỗ bàn làm việc của tôi có hai bức hình của một ngày rất xa, đã được người ấy đem tấm hình cũ ra tiệm để chụp lại và phóng to ra. Cái hình của thủa mười sáu mười bảy tuổi, cái tuổi của một thủa thơ đã trôi rất xa rồi.. 
     

    >


    Đêm nay, tôi lại ngồi đếm thời gian, mà thời gian làm sao mà đếm được nhỉ? Có chăng chỉ đếm được qua các câu chào hỏi của mọi người mà thôi, này nhé sẽ bắt đầu từ khi ta nghe được tiếng "Chào cô" cho đến khi nghe tiếng "Chào bác" và đến khi nghe được câu "Chào bà sui" ... Thì, ta sẽ tự nhủ "ừ nhỉ! mình đã có tuổi rồi sao?"

    Cái thời gian ấy, lúc thì nhẹ nhàng cứ từ từ từng lớp một chồng lên làn da, lên khóe mắt ... và đến một lúc nào đó thì nó lại xồng xộc đến thật nhanh làm tan đi cái mượt mà của tuổi thanh xuân tự lúc nào mà ta không hay?

    Riêng tôi thì cứ mải mê cắm cúi lặn lội mà bước đi, chẳng để ý gì đến cái màu thời gian ấy. Cho đến một hôm, nghe khớp tay râm ran đau, còn khớp chân thì hình như đi đứng cứ kêu cộp cộp như các trục xe thiếu nhớt ấy; lên xe xuống xe thì mấy em phải đưa tay ra nâng và đỡ như đỡ các phu nhân quí tộc thời xưa vậy. Còn tóc thì cứ rụng đầy sàn nhà, đường ngôi thì từ từ cứ rộng thênh thang. Cái da mặt mới cách đây gần hai năm, con bé thường chăm sóc tóc cho tôi còn nói: "Ở tuổi này mà tóc chị chẳng có sợi tóc bạc nào, da mặt chị căng ghê... ", vậy mà bây giờ làn da ấy đã có dấu hiệu chùng xuống, đôi mắt thì cũng đã mất đi vẻ tinh anh...

    Vậy đó, hình như tôi đã nghe được tiếng nói của thời gian, và hình như tôi cũng có một tí hay quên rồi... đúng là thời gian chẳng từ một ai, chẳng từ bất cứ sự vật gì mà không làm cho mọi thứ cứ phai nhạt đi...

    Đang buồn thiu như thế, thì ở nhà ông xã, mấy đứa con trai và con dâu nhắn qua yahoo message, những lời thăm hỏi lo lắng... rồi còn còm vào album hình của hai mẹ con nữa chứ !

    http://huynhtran.multiply.com/photos/album/100/100

    >
    Thế là một chút phiền muộn của đêm nay cũng chợt nhẹ tan... cho dù hôm nay thêm một cái mốc cho tuổi đời, cho dù hôm nay công việc còn nhiêu khê ở phía trước, thôi đôi khi cũng phải mặc kệ nó, cứ để cho cái dòng thời gian mênh mang ấy đem tất cả cho nó trôi tuồn tuột qua kẽ tay đi ...



      >
      Hôm nay đứng ở bên trời
      Chênh vênh hơn nửa đường đời trăm năm

      Cùng nhìn lại nào có bao lăm
      Chỉ một thoáng bóng câu cửa sổ
      Phía sau ấy ngàn xưa hun hút
      Và phía trước, vẫn chập chùng xa...

      Thoáng một thoáng
      Dòng đời chợt cô đọng
      Nhẹ như không, dòng đời hữu hạn
      Nhẹ nụ cười, dòng đời hữu hữu vô vô...




Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 23 tháng 2, 2011

Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi - ANDREW MATTHEWS

http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nqnqnmnvn31n343tq83a3q3m3237nvn

    Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi

    Dũng Tiến - Thúy Nga biên dịch
    Nhà xuất bản Trẻ
    (In xong và nộp lưu chiểu tháng 6/2005)

    Lời Nói Đầu


    Một người đàn ông đang thất vọng cùng cực nói với một học giả:
      "Thế là hết! Tôi đã mất tất cả!".

    Nhà học giả hỏi:
      "Thế anh vẫn còn nhìn thấy, nghe thấy, đi lại...được đấy chứ?".

    Người đàn ông đáp:
      "Vâng!?".

    Nhà học giả nói:
      "Vậy thì tôi cho là cái gì anh cũng còn, chỉ có tiền là mất!".


    Một câu chuyện thật hay, phải không bạn?

    Chỉ với một cách nhìn nhận khác hẳn mà cuộc đời một người thay đổi: từ chỗ bi quan, tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, sang chỗ lạc quan, có thể sẵn sàng bắt tay vào làm lại từ đầu...

    Sự việc thì vẫn thế, chỉ cách nhìn của chúng ta thay đổi, và thế là cuộc đời cũng thay đổi...

    Trong cuốn sách này bạn sẽ học cách để nhìn nhận cuộc đời!
    Sách hay lắm, bạn hãy đọc đi...


Chương 1

CÁC KHUÔN MẪU CƯ XỬ


Hãy nhìn vào tâm trí của bạn.

Khi bạn băng qua đường, bạn có tập trung vào mỗi bước đi không? Khi bạn nhai kẹo, bạn có nghĩ đến viên kẹo không? Khi bạn ăn cơm, bạn có phải nghĩ đến việc tiêu hóa nó không? Khi bạn đi ngủ, bạn có phải tập trung vào việc tiếp tục thở không?...

Bạn đâu có cần phải ý thức khi làm những việc này, đúng không? Bạn làm theo tiềm thức.

Chúng ta có thể nói rằng trí óc của chúng ta giống như tảng băng. Phần chúng ta thấy là phần ý thức, và phần lớn hơn mà chúng ta không nhìn thấy là tiềm thức. Phần tiềm thức của chúng ta chịu trách nhiệm với hầu hết những kết quả mà chúng ta đạt được trong cuộc sống.

Khi có những chuyện lặp đi lặp lại trong cuộc sống của mình thì đó chính là phần trí óc ta phải chịu trách nhiệm. Rất nhiều người trong chúng ta có những khuôn mẫu cư xử - tức là những kinh nghiệm cũ hay hành vi giống nhau trở đi trở lại hoài.

Bạn có biết người nào mà lúc nào cũng đến muộn không? Tôi từng chơi tennis với một anh chàng luôn đến trễ. Chúng tôi định chơi tennis trước giờ đi làm ở sân Hilton. Tôi nói với anh ta: "David, chúng ta sẽ chơi tennis vào 7 giờ sáng mai nhé?" Anh ta trả lời: "Tôi sẽ đến đó". "Anh có nghe mấy giờ chưa?", "7 giờ sáng. Tôi sẽ đến!".

Đúng như dự đoán, lúc 7:15 sáng hôm sau David đến. Anh ta đưa ra lý do: "Con tôi mượn vợt của tôi và để dưới giường của nó". Tuần sau cũng thế. David đến lúc 7:16. Lý do là: "Tôi chỉ tìm được một chiếc giày!". Tuần tiếp theo, anh ta đến đúng 7:15. "Vợ tôi bệnh và thằng con khóc quá".Và tiếp tục là pin hết, cúp điện, mất chìa khóa xe, và đồ lót bị ướt hay còn để trong máy giặt.

Rốt cuộc tôi nói: "David, chúng ta hãy giao kèo. Cứ mỗi phút anh bị trễ thì anh phải chịu phạt 1 đô la". Anh ta bẽ mặt quá nên không bao giờ chơi tennis nữa!

David nghĩ anh ta là nạn nhân. Anh ta đã không cố gắng một cách có ý thức để đến trễ. Nhưng trong tiềm thức anh ta đã lập một chương trình luôn nói là "bạn lúc nào cũng trễ"... và chương trình đó làm chủ cuộc đời của anh ta.
Nếu David ngẫu nhiên dậy sớm và thấy mình sẽ đến đúng giờ thì chương trình bên trong này của anh ta sẽ khiến anh ta đụng phải một cái cây, lạc vào một con đường lạ. Và rồi anh ta sẽ hít sâu vào và nói "Lại thế nữa - Tôi sẽ lại bị trễ!"

Mẫu bi kịch

Có lẽ bạn biết những người có mẫu này. Cuộc sống của họ là một chuỗi bi kịch. Bạn gặp họ trên đường phố và lỡ dại hỏi họ: "Anh có khỏe không?", thì ngay lập tức bạn sẽ được biết là con mèo của họ vừa mới chết, chiếc xe họ mới phải sang lại, bố họ vô tình làm cháy nhà, và họ vừa mới được chẩn đoán là mắc một chứng bệnh gì hết sức nghiêm trọng mà bạn chưa bao giờ nghe nói đến.

Bất cứ khi nào mà cuộc sống của họ tưởng như bắt đầu trôi qua êm ả thì một giọng nói trong tiềm thức của họ thì thầm, "Ê, không dễ thế được!" và rất mau chóng, một bi kịch khác xảy đến. Họ mất việc làm, họ phải giải phẫu, họ bị bắt...và mọi thứ lại trờ lại bình thường.

Chúng ta sẽ xem chúng ta có thể làm gì với những mẫu này sau, và bây giờ thì hãy nhận dạng thêm một ít nữa.

Mẫu tai nạn

Một số người có tài gặp tai nạn. Cả đời họ cứ bị trật thang té, hay đụng xe, ngã trên cây xuống, giật điện và bị tai nạn xe hơi. Tôi biết một nhân viên bảo hiểm trong 20 năm đầu đời đã sở hữu đến 5 chiếc xe hơi từ ngày sinh nhật thứ 16 của cô ta. Cô ta bảo tôi: "Cứ mỗi khi tôi mua một chiếc xe mới thì ai đó tông vào đuôi xe tôi. Sau 5 lần tai nạn như thế, tôi không thèm mua xe mới nữa cho an toàn".

Mẫu bệnh hoạn

Bạn có biết ai có mẫu này không? Một số người cứ phải cảm lạnh 20 lần trong một năm. Một số người cứ mỗi khi có sự kiện lớn gì đó là phát bệnh. Có người thì thấy bệnh vào mỗi sáng thứ Hai.

Mẫu lộn xộn

Một số người thích sự lộn xộn. Họ không cố tình nhưng quán tính khuôn mẫu của họ quá mạnh! Bàn làm việc của họ lộn xộn, hồ sơ bề bộn, tóc tai bờm xờm. Nếu bạn đi theo sau và thu dọn mọi thứ cho họ thì rồi trong vòng 20 phút, văn phòng, giường ngủ và xe hơi, hộp đồ ăn của họ, tất cả đều lại như vừa mới qua một trận cuồng phong.

Mẫu cháy túi

Bạn có gặp ai lúc nào cũng cháy túi chưa? Đó không phải là cái chúng ta lâm vào mà là chính chúng ta tạo ra tình trạng đó cho mình! Những người có mẫu này tuân theo một chương trình tự động. Bất kỳ khi nào họ có tiền thừa là họ tìm nơi nào đó để tiêu cho sạch. Giống như bạn bị ngứa và phải gãi, họ có tiền và phải...xài. (Nếu bạn là thương gia thì coi chừng bị nhồi máu cơ tim!) Thường thì họ không bao giờ nhận biết cái gì đang xảy ra! Họ nghĩ rằng đó là do nền kinh tế, do chính phủ hay lương của họ không thỏa đáng nên đã làm họ phải khốn đốn. Nhưng nếu anh tăng lương họ gấp đôi thì họ cũng bị rỗng túi! Thật ra lý do những người trúng số thường sạch tiền, đó là do khuôn mẫu bên trong của họ nói: "Tiền này không chính đáng. Nó không có ý nghĩa. Nên tiêu vào việc gì đó cho xong".

Mẫu không thể thay thế được

Nếu bạn thuộc mẫu này thì bạn sẽ nghĩ là ngay sau khi bạn lên đường đi nghỉ phép được 3 phút là văn phòng của bạn sẽ rối tung lên và tất cả nhân viên của bạn sẽ rất khổ sở. Nếu có mẫu này thì hệ thống niềm tin và thái độ của chúng ta sẽ giúp chúng ta tạo ra và duy trì tình huống đó. Chúng ta cứ luôn tin rằng ngay khi chúng ta rời đi thì tất cả biến thành địa ngục.

Mẫu thay đổi công việc

Một ông bạn đang nghĩ đến chuyện thay đổi công việc đến gặp tôi mới đây và bảo rằng: "Công ty này đang làm cho tôi dẫm chân tại chỗ, sản phẩm của chúng tôi không đủ chất lượng và tôi không đủ tiền thuê nhà".
Tôi hỏi: "Anh làm công việc này được bao lâu rồi?"
Anh ta trả lời: "Hai năm".
Tôi nói: "Vậy công việc trước thì sao?"
"Hai năm", anh ta nói.
"Thế còn trước đó?"
"Hai năm".
"Và trước đó nữa?"
"Khoảng 24 tháng".
Tôi nói: "Thế vấn đề là do đâu - anh hay là công ty?"
Anh ta trả lời: "Do tôi!"
Tôi nói: "Nếu là do anh thì tại sao lại đổi công ty!"
Trong lúc nói chuyện, tôi kể cho anh ta nghe về một người bạn của tôi đã thay đổi công việc 5 lần trong 11 tháng qua. "Thật ra tôi dám cá hết gia sản của tôi là cô ta sẽ không còn làm công việc hiện tại trong năm tới". Chiều hôm đó cô ta gọi điện và cho tôi biết là cô ta đã bỏ việc! Quả là tôi đã không liều nếu dám cá như vậy!

Bây giờ thì cô ta bảo tôi là cô ta rất sung sướng vì thế chúng ta không thể nói mẫu này là tốt hay xấu. Chỉ đơn giản là thật có ích khi chúng ta nhận ra được là chúng ta đang hành động theo mẫu.

Còn có một mẫu khác. Đó là: "Con người thật xấu xa, cuộc sống thật kinh khủng, tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi, tôi ước gì có thể chết đi!" Rõ ràng là chúng ta có xu hướng tạo ra hoàn cảnh của mình và cái này cũng chẳng có gì vui lắm!

Mẫu "tôi chỉ kiếm đủ sống"

Đối với mẫu này, tư duy có ý thức và tiềm thức giới hạn chúng ta vào một tình huống mà cuộc sống là một cuộc chiến đấu và chúng ta chỉ "sống sót".
Bạn có liên quan đến mẫu nào trên đây không?

Mẫu "tôi lúc nào cũng bị lỡ cơ hội" (không gặp thời)

Nó biểu lộ trong việc cho rằng chúng ta được sinh ra, bắt đầu đi học, làm kinh doanh, đi nghỉ...quá sớm hay quá trễ! Chúng ta lúc nào cũng có mặt đúng chỗ nhưng sai giờ! Cũng như thế, chúng ta có tài thật nhưng giáo viên không giỏi, hay chúng ta có không đúng tài, hoặc giáo viên tốt, tài năng không có để phát hiện ra được năng khiếu của chúng ta....

Mẫu "người khác lúc nào cũng ăn bớt của tôi"

Chúng ta có cần phải nói thêm không nhỉ? Chúng ta đã bắt đầu bằng cách nhìn vào một số mẫu tiêu cực. Tuy nhiên, có những mẫu tích cực mà bạn có thể có.

Mẫu "tôi lúc nào cũng khỏe mạnh"

Tình trạng sức khỏe của chúng ta được quyết định bởi chương trình mà chúng ta lập cho mình. Nó nói cho bạn biết bạn là ai và cái gì sẽ xảy ra với bạn.

Bạn có biết người nào "Luôn có mặt đúng nơi vào đúng giờ không?" Họ đầu tư kinh doanh khi cơ hội vừa đến và họ bán nhà ngay trước khi người ta xây nhà tạm giam cạnh nhà họ. Họ đi nghỉ và gặp ngay những tỉ phú chịu chi phí cho họ đi vòng quanh châu Âu. Và bạn nghĩ "Làm sao họ làm được như thế nhỉ? Ước gì tôi chỉ may mắn bằng nửa họ!" Có mặt đúng nơi vào đúng giờ là một mẫu.

Còn mẫu "đi đâu tôi cũng làm ra nhiều tiền?" Một số người như vậy thật! Hay "Khi mua cái gì tôi cũng trả được giá cả?". (và đối lập với nó là "Lúc nào tôi cũng bị ăn chẹt!")

Những mẫu khác nữa là "tôi tin vào con người và họ lúc nào cũng đối xử tốt với tôi" và "cái gì tôi làm lúc nào cũng vui và dễ dàng".

Chúng ta cứ giả sử là bạn muốn theo các mẫu tốt. Vậy còn những mẫu bạn không muốn theo? Vì vậy chúng ta phải tự hỏi mình: "Những mẫu chết tiệt mà tôi bị vướng-khi nào chúng sẽ thay đổi? Khi nào thì chúng chấm dứt? Câu trả lời là: "Cuộc sống thay đổi khi chúng ta thay đổi!"

Thay đổi luôn là thử thách

Thay đổi mẫu không phải lúc nào cũng dễ, nhưng có thể làm được.
Dù cho bạn đang ở đâu, bạn cũng có thể đến được nơi mà bạn muốn, và hãy xem cách thức thực hiện điều đó thông qua quyển sách này.Bạn nên nhận ra ngay ở đây một điều. Ngay khi chúng ta quyết định thay đổi, chúng ta gặp phải những cản trở. Chúng ta luôn gặp thử thách phải xem lại mình có nghiêm túc muốn thay đổi hay không.Hãy giả sử là bạn quyết định ăn kiêng. Đây là tuần mà bạn phải gạt bỏ những thứ không tốt cho bạn. Chính trong tuần này bạn nhận được nhiều thư mời dùng bữa tối, tiệc cocktail hay lễ kỷ niệm...Tất cả những thay đổi luôn đầy thử thách, nhất là trong giai đoạn ban đầu.Cứ tưởng tượng bạn đã quen với việc ăn mặc xuềnh xoàng. Khi mặc vào bộ đồ tốt nhất, bạn làm nó bị dơ không thể tẩy được. Bạn có thể bị dầu đổ trên chân ngay khi đi từ phòng ngủ vào phòng tắm, mà lại ngay cái bộ đồ tốt nhất! Bạn sẽ nghĩ là: "Ừm, tôi là vậy đó. Tôi không thể thay đổi được". Sự thật là bạn có thể thay đổi, nhưng cái mẫu cũ cứ bám ríu lấy bạn.

Vậy làm cách nào để chúng ta thay đổi?

Trước hết phải hiểu là tất cả thay đổi đều gặp trở lực. Tóm lại, phải sẵn sàng đối đầu với nó.

Sự hình thành khuôn mẫu cư xử

Chúng ta bắt đầu hình thành khuôn mẫu cư xử ngay từ khi mới sinh ra. Khi chúng ta còn nhỏ, chúng ta khóc vì nhiều lý do: chúng ta khát, nóng, lạnh, cô đơn, bực bội, muốn được âu yếm, khó thở, bị ướt, bị đói, muốn có đồ chơi và vân vân...Khi chúng ta khóc, thường thì bố mẹ tưởng chúng ta chỉ đói. Như vậy cứ mỗi khi muốn đáp ứng yêu cầu gì đó của chúng ta thì chỉ việc bỏ cái gì đó vào mồm chúng ta. Vậy nếu bạn hút thuốc, hay uống rượu hoặc ăn nhiều, bạn không cần phải tìm hiểu xem những thói quen này bắt nguồn từ đâu. Khi bạn bực bội, cô đơn hay chán nản, bạn nghĩ ăn một cái gì đó trong tủ lạnh sẽ giúp ích cho bạn nhất. Vậy việc hút thuốc hay uống rượu phần nào cũng là phản ứng có điều kiện tương tự.

Cũng vì những lý do tương tự, nhiều phẩm chất hiện tại của chúng ta là kết quả của kinh nghiệm quá khứ. Trong những năm đầu đời, chúng ta cởi mở nhưng cái đầu rỗng tuếch: chúng ta tiếp thu thông tin như một miếng xốp. Nhờ quan hệ đầu tiên với bố mẹ, chúng ta có được những quan hệ to lớn về sau và họ ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta sau này. Một phần có ý thức và một phần tiềm thức,chúng ta tạo ra những khuôn mẫu cư xử trong đời sống của mình phản ánh những kinh nghiệm mà chúng ta đã trải qua khi sống cùng bố mẹ. Chẳng hạn, chúng ta:

-Quan hệ với những người giống bố mẹ chúng ta. Ví dụ, chúng ta làm việc cho những ông chủ có tính cách y chang như bố hay mẹ ta.

-Phát triển những quan hệ giống như quan hệ của bố mẹ ta với người khác. Nếu cha mẹ chúng ta dịu dàng và quan tâm, chúng ta cũng trở nên như thế. Nhưng cũng có thể là do chúng ta hình thành một bức tranh tiềm thức từ khi còn nhỏ và bức tranh này bảo là, chẳng hạn "đàn ông thực sự phải cao, ngăm đen và ít nói" (như cha tôi). Tuy không nhận biết tí nào về những điều này ở mức độ có ý thức, nhưng chúng ta sẽ tìm đối tượng để lấp vào bức tranh này.

Cũng tương tự, tính chất quan hệ của chúng ta với bố mẹ sẽ tạo ra những mẫu của nó. Nếu lúc nhỏ chúng ta phải chịu sự phủ nhận hay mặc cảm tội lỗi thì chúng ta lại tiếp tục quan hệ với những người xem chúng ta như người "xấu". Nếu được yêu thương và khuyến khích, thì chúng ta lại có xu hướng tiếp xúc với những người đối đãi tốt và tôn trọng chúng ta.

Tóm lại, chúng ta thu hút đối tượng mà chúng ta mong đợi và những người xung quanh sẽ đối xử với chúng ta theo cách mà chúng ta tin là mình xứng đáng được nhận.

Đây chỉ mới là sự lướt qua bề mặt. Tuy nhiên, nhìn nhận vấn đề là đã giải quyết nó một nửa, biết được những khuôn mẫu của bạn và nguồn gốc hình thành của chúng là điều rất cần thiết.

Đúc kết

Chúng ta sẽ không bị mắc kẹt vĩnh viễn với những mẫu cư xử nếu chúng ta muốn thay đổi. Những mẫu tiêu cực cũ sẽ còn bám ta dai dẳng nhưng không phải là không bao giờ dứt được. Hãy luôn suy nghĩ tích cực về bản thân và các điều kiện, hoàn cảnh của bạn. Những nguyên tắc về tinh thần cho điều này không phải là dễ nhưng phần thưởng cho chúng thật lớn lao. Hãy luôn nói tốt về bản thân bạn và xem như bạn đang sống theo cách mà bạn muốn.

Bạn sẽ tạo ra được
những mẫu mới và hạnh phúc.

Hãy nghe những băng cassette khuyến khích tinh thần và đọc những sách về thành công. Hãy học hỏi người khác, bạn sẽ viết lại được mẫu mà bạn muốn.
Ngoài ra, chọn những cái "đúc kết" trong quyển sách này để loại bỏ những thứ làm sa lầy cuộc sống của bạn và củng cố những mẫu sẽ đưa bạn tiến về phía trước.


Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 20 tháng 2, 2011

"Sáng mai mẹ phải đi chơi với con đó!"




    Đó là câu nói của Lâm nói với mẹ, sau khi về đến nhà vào tối hôm 13/1. Mẹ hỏi:
      - Vậy con đưa mẹ đi đâu?
      - Thì đi rồi mẹ sẽ biết..

    Thấy con cười cười nói với mẹ thế, mẹ cũng không hỏi nữa.

    Thế là cả nhà sắp xếp, sáng 14 đi với Lâm, ngày 15 thì vợ chồng Tuấn đưa mẹ đi khám sức khỏe.. và ngày 16/1 là dành cho ba, ba cũng đòi đưa mẹ đi ra ngoài nữa.....
    Hihi... Toàn là những bí mật của mấy cha con dành cho mẹ...!!!

    Và đây là buổi sáng ngày 14/1 hôm ấy, sau khi tôi chụp những tấm hình sương mù buổi sớm, tôi sửa soạn để đi với con trai út của mình.





    Chàng nhỏ chụp cho mẹ..


    Chàng nhỏ chở mẹ đi theo đường Lương Đình Của, đến sát bờ sông Sài Gòn thì ngừng lại, nơi đây tôi chưa từng đến bao giờ. Phong cảnh sông nước thật là hữu tình đó.





    Đứa con nào của tôi cũng đều biết mẹ thích chụp hình, nên những lần đi ra ngoài với con, thì chàng nhỏ có nói khi nào rãnh sẽ đưa mẹ đến vài chỗ cho mẹ chụp hình. Thế ra đây là một điểm trong những điểm đẹp mà con tôi đã định sẽ đưa tôi đến...
      - Mẹ thấy cảnh đẹp không? cho mẹ chụp hình đó!

    Thì ra ở nơi đây, là nơi đang là công trình dở dang của hầm chui Thủ Thiêm - mà sau này sẽ là đầu ra vào ở phía Thủ Thiêm để xe cộ sẽ đi vào Quận 1 và ngược lại của hầm chui Thủ Thiêm.

    Đây là tấm hình nhìn thấy phía kia bờ sông Sài Gòn, giữa tòa nhà cao tầng và bến Nhà Rồng là công trình đang hoàn thành hầm chui Thủ Thiêm..



    Còn đây là công trình đầu ra ở phía Thủ Thiêm của công trình hầm chui, tôi chỉ đứng bên cái cầu nhỏ chụp chứ không đi tới công trình ngổn ngang ở gần đó.





    Nhìn công trình còn ngổn ngang, đâu đó vẫn còn những mái nhà lụp xụp, cái cầu nhỏ vẫn là nơi mà người lao động qua lại trải dài cuộc đời để đi kiếm miếng ăn.. Nhưng bên cạnh những hình ảnh đó, tôi vẫn hình dung được sau này khi công trình hoàn thành, đường xá lưu thông thuận tiện, vùng nghèo sẽ mau chóng biến thành nơi trù phú.... dù vẫn không tránh khỏi những vấn nạn, những chênh lệch giữa giàu và nghèo, nhưng sự phát triển này cũng sẽ góp phần thúc đẩy sự vươn lên của từng cá nhân trong xã hội...

    "Bác ơi! bác có thể ngừng lại cho cháu chụp cho ông một tấm hình không ạ!"
    Thế là ông cụ ngừng lại cho tôi chụp một tấm hình..



    Mà thôi chẳng luận bàn về giàu nghèo, về xã hội nữa. Tôi đang có chuyến dã ngoại nhỏ vui với con trai của mình mà. Thế là chàng nhỏ chụp cho mẹ vài tấm hình, và mẹ chụp vài cảnh ở quanh đó..









    Sau đó, anh chàng lại bon bon chở mẹ trở ngược lại con đường lúc sáng để đi ra bến Thủ Thiêm qua phà đi ra Q1.



    Qua cầu đi ngang qua ngôi trường Tiểu học bên bờ sông với cây Điệp đang nở hoa vàng rực rỡ... với con đường sát bờ sông còn đang xây dựng dở dang... sẽ đẹp lắm đây Thủ Thiêm sau mươi năm nữa, có lẽ không biết chừng sẽ đẹp hơn bên Q1 nữa đó nhé!





    Và hai mẹ con tôi lại mua vé qua phà Thủ Thiêm..







    Sau đó, tôi hỏi con trai tôi: "Mẹ con mình đi đâu nữa con, để ba ở nhà mình buồn đó con trai, thì con nói hôm nay mẹ phải dành thời gian này cho con.. !!".

    Thế là hai mẹ con lại tiếp tục đi theo kế hoạch của con trai.

    Tới tiết mục thứ hai, té ra là anh chàng đưa mẹ đi để lựa quà mua cho mẹ, ngồi ngắm đợi thợ chỉnh lại món quà mà con mua cho mẹ..



    với mục đích gì thì sẽ nói ở một entry khác vậy, dù chuyến đi chơi với con chưa kết thúc nhưng vì entry đã quá dài rồi, tạm ngừng ở đây thôi.

    Bên song cửa sổ tiếng chim sẻ vẫn ríu rít từ sáng sớm bên đám lau trắng - nở từ tháng 10 đến nay vẫn chưa tàn...

    Ngày chủ nhật hôm nay, lại sẽ lại trôi qua trong miền ký ức ngổn ngang của tôi như thế đấy...



Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

Tình yêu ... hương ổi !

Rating:
Category:Books
Genre: Romance
Author:TTM tặng chị Haphan52 và anh Bulukhin.





    Đêm nay đêm Tiết Nguyên Tiêu. Trăng sáng vằng vặc, đâu đó ai đó đã ngước lên nhìn trời cầu nguyện cho tình yêu đôi lứa, cầu nguyện cho cuộc đời luôn an lạc ...

    Đêm Nguyên Tiêu, tôi ở xa nhà không ăn chè đoàn viên, và đêm nay tôi không viết cho tôi, mà tôi sẽ viết cho các bạn mình.

    Viết cho những cảm nhận trong những ngày nhộn nhịp của ngày Valentine vừa qua, mà tôi cũng như các bạn đều có những cảm xúc riêng cho cái ngày mà cả nhân loại tôn vinh này.

    Riêng tôi nghĩ, trong đời người, tình yêu đôi lứa, tình yêu nhân loại đều hiện hữu trong từng hành vi ứng xử hàng ngày của mình, nên trong mỗi từng khắc từng ngày nếu ta biết trân quí nhau thì đó đã là những ngày Valentine của đời người rồi...

    Tuy nhiên được có một ngày cụ thể để tôn vinh cái Tình Yêu Vĩnh Cửu của đôi lứa thì cũng thật là xứng đáng, để nhân loại nhân cái ngày cụ thể này mà chiêm nghiệm lại cuộc sống của bản thân mình, nói trong phạm vi hẹp thì để cho mỗi con người chúng ta thể hiện tình yêu của mình đối với người bạn đời của mình, đối với cái gia đình lớn và nhỏ của mình và đối với bạn bè xung quanh của mình... cũng đã thật là huyền diệu lắm thay...

    Những ngày ấy thì các bạn mình có rất nhiều note và entry về, nhưng có một entry, đó là entry của chị Haphan52 thì thật là cảm động http://haphan52.multiply.com/journal/item/478/478

    haphan52 haphan52 wrote on Feb 15:
    Chị có thói quen lâu lâu hay giở lại những album cũ để ngắm lại những khuôn mặt quá quen... có cảm giác vui vui.. và bắt gặp album với những hình cũ lại buồn buồn... Những khoảnh khắc ấy làm mình chao động!"

    Một cái entry thấm đậm tình bạn, bên cạnh cái đi xa của người bạn đời với sự thiếu vắng chông chênh trong cuộc đời của chị, nhưng CHỊ đã không tự làm cho mình buồn bã, không thường tình tị hiềm so đo mà đã tìm thấy đã cảm thấy cái niềm vui khi chợt nhìn thấy cái hạnh phúc nhỏ nhoi của bạn bè, cái tình bạn đó thật là lớn lao và cảm động đó chị à ! Bạn bè sẽ luôn ở đâu đó quanh chị thôi đó chị ơi!



    Và trong cái entry "Ngày Valentine của tôi," http://huynhtran.multiply.com/reviews/item/53
    cũng được rất nhiều bạn bè ghé vào cùng chia sẻ, trong đó có anh Bulukhin cũng ghé thăm và để lại những giòng cảm động về bạn bè và NHẤT là những suy nghĩ về người bạn đời của anh ấy như sau:


    bulukhin bulukhin wrote on Feb 15

    Thú vị khi xem en này là được nhập cuộc vào niềm vui của gia đình bạn, chỉ thấy thiếu vợ chồng cô con gái ngoài Hà Tây, bù lại có hai cô em đến chơi. Thi thoảng niềm vui có thiếu đi một chút xíu để lần sau sự trọn vẹn toàn bích mới vô cùng quý hóa. Chắc cô con gái ngoài Hà Tây rất xúc động khi thấy những tấm ảnh này.

    Bu và bà xã về tính cách hơi ngược với hai bạn, Bu tui vốn duy lí nhưng lại mơ mộng hảo huyền. Đến nay bạn bè vẫn bảo " mày đang lửng lơ trên không trung, chứ chân chưa hề chạm đất" .

    Bà xã trẻ hơn nhiều nhưng lại siêu truyền thống. Không quan tâm đến trời trăng mây gió mà chỉ có con và cháu, chúng nó mới thực là Tổ quốc và Thượng đế. Nàng xem bu là thần tượng về mọi phương diện nên nhờ trời không có vụ nuốt nước mắt để vui ông chồng.

    Con người duy cảm ấy có một câu nói làm bu không bao giờ quên "Nếu kiếp sau còn làm phụ nữ em lại làm vợ anh".

    Một điều trùng hợp là bu cũng có cậu con trai tên Tuấn, sinh 1978 hành nghề kiến trúc trong SG, Tuấn này khác Tuấn của bạn là tuyệt niên không bao giờ vào bếp, có hôm đói quá điên về hỏi mẹ đổ mấy cốc nước sôi vào gói mì omachi !!! Cô con gái ở Vũng Tàu thì cái gì cũng giỏi hơn ba và mẹ.

    Bu không tăng dân số như bạn, chỉ có hai con đều ở xa nhà. Valentin năm nay hai bu không dùng đến chocolate mà ra đèo Ngang viếng bà chúa Liễu Hạnh và vào rừng hái ổi.

    Cái mùi ổi chín cũng khó tả như mùi vị tình yêu vậy.

    (đèo Ngang là núi Hoành Sơn cách ĐH 75 cây số về phía bắc nơi bà Huyện Thanh Quan đã dừng lại làm thơ thuở nào...)


        Bulukhin





    Thế là cái ngón tay tôi chợt thấy cảm động và chợt muốn bỏ lại cái đống thời gian BẬN RỘN của tôi mà gõ đôi giòng cho chị Haphan52..


      Từ ngày người đi xa
      Trời vừa qua tháng hạ
      Nắng chênh chếch nửa đầu
      Bụi trần mờ phố xa ..

      Từ ngày người đi xa
      Những mưa nắng rã rời
      Những bão động mù khơi
      Dù đời chông chênh ,,, quá

      Vẫn ngước lên nhìn trời
      Cúi mặt nhìn xuống đất
      Dù hư không thầm lặng
      Dù nắng khuya xa rời...

      Đêm Nguyên tiêu vời vợi
      Người của tôi xa rồi...
      Tôi với trăng ru đời
      Cho đời nhẹ bước qua ...


      Và cái mùi hương ổi của mùa Valentine và nhất là trong đêm trăng Nguyên tiêu này, cũng chợt làm ngón tay tôi thổn thức ...



            Ta thường hay gia trưởng
            Em vẫn mãi phục tùng
            Ta trời mây lơ lửng
            Em bếp núc đợi chờ

            Gian nan em nào ngại
            Khó khăn em chẳng sờn
            Cùng ta vượt bao cạn
            Đến được ngày hôm nay

            Nay con cháu lớn khôn
            Nhìn lại màu phai nhạt
            Nhưng tình vẫn như son
            Nồng lên với tháng ngày..

            Ta đưa em lên ngàn
            trèo lên cây hái ổi
            Ôi ! hương ổi dịu dàng
            Chợt quên đời hạ giới ...



Bước lên cây Ổi hái hoa
Hoa ổi đã kết
Ta đành hái trái ổi thơm tặng nàng...





Đọc tiếp ...

Bạn từ đâu đến..



Bạn từ đâu đến bạn ơi!
Đến thì nhớ nhé đôi lời thăm nhau..

free counters


Pageviews: 374,323 - 23/09/2016

Sắc tím Đài Đông

Sắc tím Đài Đông

Sương khói




Suy tư vầng trán thêm gầy
Em ơi! khói thuốc vàng tay vẫn buồn..





Và mây vẫn trôi giữa dòng đời.......
................ bụi bặm...
..... Người đi qua đời.. chợt.. ...
............cũ đến chẳng còn quen.......
................. TTM